Sau khi Cự linh của Nguyệt Ảnh tộc bỏ chạy hết, Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở
Hi Thanh, trên tay còn cầm tay trái của Cự linh tai thỏ và cả thanh kiếm kia.
“Vì sao lại nương tay? Ngươi chỉ cần dùng toàn lực, là có thể giết chết nàng.”
Không phải người cực kỳ thân thiết với Sở Hi Thanh, thì rất khó có thể phán
đoán Sở Hi Thanh đã tiến bộ đến mức nào trong ba tháng này.
Lục Loạn Ly biết trong khoảng thời gian này, thực lực của Sở Hi Thanh đã tăng
lên đến mức độ nào.
Khoảng thời gian này, hắn sáng tạo mấy môn đao pháp và bí thuật, khiến cho
Sở Vân Vân cũng phải thán phục không thôi.
Nàng còn từng nhìn thấy bộ ‘ngôi sao La Hầu’ hoàn toàn mới kia, thực lực của
nó phải nói là khác biệt nghiêng trời lệch đất.
Vì vậy cái tên này bây giờ chính là một cái hồ sâu không thấy đáy.
Khi nàng chém đứt tay trái của Cự linh tai thỏ, thì Sở Hi Thanh hoàn toàn có thể
tru diệt vị Thần hoang dã của Nguyệt Ảnh tộc này.
Thậm chí không chỉ là Cự linh tai thỏ, mà 18 con Bán Thần của Nguyệt Ảnh tộc
cũng trốn không thoát.
Dù là không dùng Thần Ý Xúc Tử Đao, những Cự linh Bán Thần này cũng
không phải đối thủ của hắn.
Vừa rồi, tuy Sở Hi Thanh không giết chết tất cả những Bán Thần này, nhưng lại
chặt đứt cánh tay phải của bọn họ.
Lục Loạn Ly sinh lòng ngờ vực, nghĩ thầm cái tên này không nhìn trúng con Cự
linh tai thỏ kia chứ?
Nói đến thì con Cự linh tai thỏ kia trừ hình thể hơi lớn ra, còn lại đều rất phù
hợp với thẩm mỹ của nhân tộc, ngũ quan rất xinh đẹp.
Hình thể và chủng tộc không phải là vấn đề, ngày xưa Huyền Hoàng thủy đế
cũng cấu kết với Thái Sơ Huyền Nữ.
Thần linh Vĩnh Hằng cũng có thể thu nhỏ thân thể.
“Đúng là có thể giết chết nàng, nhưng không cần thiết.”
Sở Hi Thanh giơ tay lên, quơ quơ trước mắt Lục Loạn Ly: “Nhìn thấy chưa?”
Lục Loạn Ly phát hiện trên tay phải của hắn có thêm một ấn ký hình mặt trăng
màu xanh, hai mắt của nàng hơi híp lại: “Đây là ‘Nguyệt âm chú ấn’?”
Lục Loạn Ly đọc rất nhiều kinh thư, hiểu biết uyên bác, nàng rơi vào suy ngẫm:
“Ta nhớ tác dụng ban đầu của chú ấn này là săn bắn, tộc duệ của âm Thần –
Nguyệt Hi có thể thông qua nó để khóa chặt vị trí của con mồi. Sau này bọn họ
lại dùng lên người kẻ thù, chỉ cần bị ‘Nguyệt âm chú ấn’ khóa chặt, vậy dù có
chạy đến đến trời góc biển thì cũng sẽ bị bọn họ tìm thấy.”
Nàng nói đến đây thì hơi cau mày lại: “Ngươi lại để cho nàng đặt chú ấn lên
người? Đây là muốn mượn địch ý và sát niệm của họ? Nhưng Nguyệt Hi cũng
có thể mượn thứ này để khóa chặt vị trí của ngươi.”
“Chung quanh đây có hơn 100 Bán Thần của Nguyệt Ảnh tộc! A, tổng cộng là
134 Bán Thần, ngoài ra còn có ba đầu Thần hoang dã của Nguyệt Ảnh tộc.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, căn cơ của Cự linh ở vực ngoại quả thực là kinh khủng.
Hắn lập tức giơ tay lên, ngưng tụ ra một mảnh đao cương nhỏ bằng móng tay ở
trước người: “Dùng cái chú ấn này để đối lấy uy lực cho Thần Ý Xúc Tử Đao,
vẫn là rất có lời. Còn về phần bại lộ vị trí…”
Sở Hi Thanh cười đầy thâm ý: “Đây chính là thứ ta muốn.”
Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi giật giật, nghĩ thầm cái này đúng là rất có
lời.
Cự linh tai thỏ kia đã mất hai cánh tay và cả thanh thần binh của nàng, những
tộc nhân còn lại của nàng cũng mất một cánh tay, bọn họ chắc chắn sẽ không từ
bỏ ý định.
Mà chỉ cần Nguyệt Ảnh tộc đuổi theo, chẳng khác nào có một phần tư Đại La
Nghĩ tộc đuổi theo sau lưng Sở Hi Thanh.
Nhưng bị Nguyệt Hi nhìn chằm chằm, thật sự không có vấn đề sao?
Âm Thần – Nguyệt Hi vẫn luôn mưu đồ quyền bính Tử Vong.
Mẫu thân của Tư Hoàng Tuyền, âm Hậu – Thiên Nại Lạc chính là cái đinh trong
mắt, cái gai trong thịt của âm Thần – Nguyệt Hi.
Ngoài ra, Nguyệt Ảnh tộc còn có thể bán vị trí của bọn họ cho người khác.
Lục Loạn Ly bỗng nhiên bừng tỉnh.
Sở Hi Thanh căn bản là không có ý định che giấu hành tung, hình như hắn còn
đang muốn hấp dẫn càng nhiều ánh mắt hơn.
Vấn đề là cái tên này, rốt cuộc đang tính toán cái gì?
Mục đích chuyến này của bọn họ, lẽ nào không phải là trợ giúp Tư Hoàng
Tuyền thu hồi lực lượng của mẫu thân nàng sao?
Đồng thời, dường như Mộc Kiếm Tiên cũng có ý định mượn cơ hội này, để dụ
bản thể của một vị ‘Tinh chủ’ đến Ma vực Chiến giới rồi giết chết, từ đó đạt
được cơ hội tự ngưng tụ một vì sao.
Lục Loạn Ly lại cảm thấy, Sở Hi Thanh dường như có mưu đồ khác?
Lúc này, Sở Hi Thanh lại điều động hộp kiếm bay về phía Tư Hoàng Tuyền.
Chiến sự bên đó cũng đã xong.
Tư Hoàng Tuyền một mình giết chết hai con Quỷ Mẫu và Ảnh quỷ cấp độ Siêu
Phẩm.
Tỷ đệ Tư Vô Thiên cũng liên thủ giải quyết con Thực Khí quỷ kia.
Hai vị này đều xếp trên Thiên Bảng, hiện giờ một vị xếp hạng 12, một vị chỉ
xếp hạng 75.
Tư Vô Pháp mới lên cấp nhất phẩm vào hai tháng trước.
‘Nghi thức’ công pháp của bọn họ có liên quan đến chữ ‘Vô’, vô pháp vô thiên,
vô biên vô hạn, vô cùng vô tận.
Đại Ninh suy sụp hình như đã giúp hắn một tay, hoặc cũng có thể là hậu chiêu
Thiên Nại Lạc để lại, khiến cho hắn thăng cấp nhất phẩm vào hai tháng trước.
Đối với những người như bọn họ mà nói, thiên phú không phải là vấn đề, vấn
đề chính là ‘nghi thức’ và bí dược, chỉ cần hoàn thành ‘nghi thức’, liền có thể
lên cấp.
Bởi vì Tư Vô Pháp mới lên cấp, cho nên thực lực vẫn còn yếu.
Nhưng bí pháp liên thủ của tỷ đệ bọn họ, lại cực kỳ bá đạo.
Trong tay hai người hẳn là có hai thần khí cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn không
biết đã tu luyện bí pháp gì, sức chiến đấu tổng hợp không kém hơn thái sư Độc
Cô Thủ ở hai năm trước, chỉ kém Gần Thần có nửa bước.
Danh Sách Chương: