Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có phải hiểu lầm hay không, ngươi có thể nói với sư bá của ta.”
Giả Đại Lực vác trọng kiếm trên vai, sắc mặt điên cuồng, cười nhạo: “Hôm nay
nghĩ đến đây, Tử Vận kia đúng là có vấn đề, Giả Đại Lực ta quá ngu xuẩn, thân
trúng huyễn thuật mà còn không biết. Lão tử cũng đã đi đường nghiêng, cấu kết
với ma đạo, đây là tối kỵ của Thiết Giáp môn ta.”
“Năm xưa, Thiết Giáp môn vì ma môn cho nên mới suy yếu, tên đệ tử chẳng ra
gì như ta, lại quên mất luật sắt của tổ tiên. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ những người
kia đều là đại địch của Thiết Kỳ Bang ta, nhất định muốn dẫn ta xuống vực sâu,
không thể quay đầu lại. Nhưng đời này của Giả mỗ cũng đáng giá, mãi đến tận
cuối cùng mà sư bá cũng không muốn ra tay với ta, sư điệt vô cùng biết ơn!”
Thiết Tiếu Sinh nghe đến đây, nhất thời có một loại dự cảm xấu.
Cổ họng hắn khô khốc: “Đại Lực, ngươi muốn làm gì? Trở về!”
Lúc này, Giả Đại Lực đã trực tiếp nhảy lên trời, lao xuống pháo đài đá. Hắn
nhìn bụi mù tràn ngập ở phương xa, còn cả đám binh mã đông nghìn nghịt kia,
khóe môi hơi cong lên: “Sư bá, ta đi nhầm đường, phải trả giá thật lớn. Ngươi
cũng không cần phải đau lòng thay cho ta, ta đã tu luyện một môn bí pháp ma
đạo, đã làm trái với môn quy. Điều đáng lo hơn là huyễn pháp của Huyễn Linh
tông rất khó lường, có thể khống chế nhân tâm, chỉ sợ đã không thể quay đầu
lại.”
“Hôm nay sư điệt chỉ có thể dùng trận chiến này để chứng minh bản thân trong
sạch! Cũng báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai vị sư thúc sư bá!”
Hắn vừa nói xong, đã chạy như bay, xông thẳng về phía đại quân ở phía trước.
Cùng lúc đó, Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch cũng đã bay ra phía người tường
đá.
Hắn thân như lá rụng, nhẹ nhàng, không ngừng dập dờn ở trên không trung,
nhìn như chậm mà lại rất nhanh, chỉ chớp mắt đã bay ra hơn mười trượng.
Huyết khí toàn thân Thiết Tiếu Sinh dâng trào, đánh thẳng về phía Lâm Thạch.
Hắn ngậm lấy vô cùng tức giận và bi thương, đau lòng và khó hiểu, cùng với sát
ý vô tận, trọng kiếm đánh ra như Thái sơn áp đỉnh.
Tu vị của hai người đều là ngũ phẩm hạ, nhưng mà sức chiến đấu của Thiết Tiếu
Sinh vốn mạnh hơn Lâm Thạch một đoạn dài.
Lúc này, trên người Thiết Tiếu Sinh còn mặc Thiết Phù Đồ, sức chiến đấu đã
tiếp cận với ngũ phẩm thượng đỉnh phong.
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch chỉ đỡ một kiếm, nhất thời đã là thất khiếu
chảy máu.
“Vì sao?” Giọng nói Thiết Tiếu Sinh khàn khàn, ánh mắt phẫn nộ và hận thù:
“Hai người chúng ta đối xử với ngươi không tốt sao? Huynh đệ Sùng Châu
Thủy sư doanh chúng ta mở cơ nghiệp ở nơi này, cũng có một phần của Lâm
Thạch ngươi, vì sao ngươi lại phản bội chúng ta? Đại Lực cũng coi ngươi như
thúc phụ, bình thường đều không dám bất kính, vì sao ngươi lại muốn hại hắn
như vậy?”
Lâm Thạch không có trả lời, sắc mặt hắn lạnh lẽo, thân như quỷ mị mà tiếp tục
lùi về sau.
Hắn đã sắp không chống đỡ nổi rồi, trả lời những thứ này lại có ý nghĩa gì?
Chỉ có chạy ra khỏi đây trước, trốn vào trong đại quân ở bên ngoài, khi đó hắn
mới không cần lo về tính mạng, lúc đó mới nể tình mà giải đáp nghi ngờ cho
Thiết Tiếu Sinh.
. . .
Cùng lúc đó, ở ngoài ba dặm, Thái thú Tư Không Thiện của quận Tú Thủy đang
cõng một hộp kiếm hẹp dài hai màu đỏ và vàng, bề rộng chứng năm ngón tay,
ngồi đàng hoàng trên một con tích dịch (thằn lằn) cực lớn, nhìn một phần giấy
viết thư trong tay.
Đây là một con tích dịch cực lớn, dài tầm hai mươi trượng, cao tầm bảy trượng,
toàn thân được bao trùm bởi vảy giáp, thân thế nó như một tòa núi nhỏ, hành
động lại cực kỳ nhanh nhẹn, hơn nữa còn cực kỳ chắc chắn, bước hân nhẹ
nhàng gần như vô thanh vô tức.
Không lâu sau, khóe môi Tư Không Thiện hiện lên vai phần khinh miệt, cất
giấy viết thư vào trong tay áo.
Ma ở cách đó mấy bước, một phu nhân có dung mạo xinh đẹp mở miệng hỏi dò:
“Con bồ câu Lưu Quan Ngân Vũ vừa rồi, tựa như là của thủ Tổng đốc. Đây là
thư của Tổng đốc đại nhân à? Hắn nói cái gì?”
Tư Không Thiện liếc mắt nhìn thiếu phụ trẻ tuổi ở bên cạnh.
Đây là phu nhân của hắn, Hàn Vũ Yên, đệ tử chân truyền của Nam Hải kiếm
phái, cũng là vợ hiền của hắn.
Thiếu phụ đang mở to mắt, ngậm lấy vài phần tò mò và lo lắng mà nhìn hắn.
Tư Không Thiện thấy buồn cười: “Làm sao có thể là thư của tổng đốc? Hắn là
loại người rất cẩn thận, làm sao có thể để ta nắm được nhược điểm? Thư này là
do người khác viết thay, cũng không có bất kỳ ấn tín nào.”
Tư Không Thiện hơi lắc đầu, lời nói hàm chứa trào phúng: “Đây là mô phỏng
theo giọng điệu bạn bè, khuyên ta nếu đã tự mình điều động binh mã, vậy nhất
định phải làm việc ổn thỏa. Cái gọi là đánh rắn không chết, tất bị cắn ngước.
Nếu như quận Tú Thủy có đại loạn, vậy tổng đốc đại nhân sẽ không tha cho ta.”
“Nói cách khác, Tổng đốc đại nhân là ngầm đồng ý cho ta đi làm, đồng ý tạo
điều kiện cho ta, nhưng nếu như ta làm việc bất lực, để lại hậu hoạn gì đó, vậy
thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK