Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Châu, quận Thiên An, thôn Đại Nguyên.
Thôn dân Vương Đại Long cảm giác như mình nằm mơ một giấc mơ cực kỳ
dài, giống như vĩnh viễn không tỉnh lại.
Trong mơ, mỗi ngày Vương Đại Long đều cảm thấy mình rất vui vẻ.
Thật ra tháng này trong mơ cũng không khác gì trước kia cả.
Mỗi ngày hắn đều dậy sớm đi làm ruộng, mặt trời lặn thì trở về cày ruộng với
bà nương, cuộc sống quả thực là như một con trâu già.
Muốn nói có gì không giống, vậy chính là mỗi ngày đều rất vui vẻ, rất nhẹ
nhàng.
Về phần tại sao lại vui vẻ, tại sao lại nhẹ nhàng, bản thân Vương Đại Long cũng
không nói được.
Có lẽ là do sống dưới Thánh vương, thuế mỏng việc nhẹ, cuộc sống càng ngày
càng tốt nhỉ?
Có người nói từ sau khi triều đình đại bại dưới tay đám nghịch tặc ở phía nam,
hoàng đế bệ hạ đã tỉnh ngộ, chăm lo việc nước, còn trừng trị tham quan, rốt
cuộc khiến Đại Ninh chấn hưng, nửa năm trước đã bình định phản tặc phía nam.
Đại Ninh bây giờ, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, lại là một thịnh thế.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Vương Đại Long bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Hắn nghi ngờ với rất nhiều chuyện, ví dụ như vại lương thực nhà mình.
Nếu như là thịnh thế, tại sao vại lương thực nhà mình lại không còn lương?
Rõ ràng là vụ thu hoạch đi qua chưa được hai tháng.
Mình nhọc nhằn khổ sở thu hoạch lúa mạch, sao lại hết nhanh như vậy?
Rõ ràng thuế má rất nhẹ, có người nói đã ngang với khi khai quốc.
Vương Đại Long cố gắng suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không nhớ ra lúa mạch chạy
đi đâu rồi.
Hắn còn cảm thấy mình cực kỳ đói bụng, mỗi ngày từ sáng đến tối, mình lúc
nào cũng đói, đói đến muốn ăn người.
Nói đến người, hình như nhà hắn cũng thiếu vài người.
Trước kia nhà hắn rất náo nhiệt, mỗi khi làm bữa tối, mấy đứa trẻ sẽ chạy nhảy
đùa nghịch khắp nhà, phụ thân hắn ngồi trong đường, cầm tẩu thuốc cười tủm
tỉm nhìn đám nhỏ, thê tử và mẫu thân thì bận rộn trong nhà bếp.
Chuyện này quả thực là cảnh đẹp như mộng.
Nhưng mà bây giờ…
Trong nhà rất quạnh quẽ, chỉ có mấy người yên lặng, vui vẻ ăn tối.
Vương Đại Long mỗi ngày đều rất vui vẻ, nhưng luôn có cảm giác không đúng,
nhưng hắn lại không nghĩ ra là không đúng ở chỗ nào.
Mãi đến tận nửa đêm hôm nay, khi nhật nguyệt đồng thời chiếu rọi trên bầu trời,
toàn bộ bầu trời đêm trở thành một mảnh trắng xóa.
Vương Đại Long đột nhiên tỉnh giấc, sau đó nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như
tan nát cõi lòng của thê tử ở bên cạnh.
Vương Đại Long cũng đột nhiên ngồi dậy.
Hắn nhớ ra rồi.
Mẫu thân mình đã chết đói, nằm trong phòng bếp ba ngày, mãi đến tận khi thi
thể bốc mùi, mình mới coi đó là rác rưởi mà chôn ở vườn rau.
Phụ thân cũng chết, mệt ngã ở bên ruộng, ngã chổng vó trong rãnh nước, sau đó
không bò ra nữa.
Đó là chuyện hơn nữa năm trước, hiện giờ, thi thể của phụ thân hẳn là đã hóa
thành xương trắng.
Ngày hôm trước hắn còn nhìn thấy khi xuống ruộng, còn coi là xương chó mà
ném qua một bên.
Còn lúa mạch trong vại, cũng đã bị quan phủ lấy đi.
Triều đình giảm thuế là không sai, nhưng ngoài ra còn có thêm một cái ‘tiền xã
tắc’.
Có người nói là thuế tăng cường để giữ gìn xã tắc Đại Ninh, phải giao nộp thuế
gấp bảy lần.
Mình tỉnh tỉnh mê mê, lại quên mất chuyện này.
“Con… con…”
Bà nương ở bên cạnh vẫn kêu khóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa: “Ở trong
bếp, con chúng ta ở trong bếp…”
Bà nương tóc tai bù xù, thân thể gầy gò, mặt không có chút máu, dung nhan tiều
tụy, hoàn toàn khác với vẻ đầy đặn, mặt mày hồng hào khi ở trong mơ.
Vương Đại Long cuối cùng cũng nghĩ đến một chuyện quan trọng mà mình lãng
quên.
Ấu tử Vương Tiểu Mãn…
Hắn cũng phát ra tiếng gào đau đớn, lảo đảo đứng liên, liên lục lăn lộn chạy về
phía sau bếp.

Trong mộ Cơ Dương, quanh hai người Vũ Côn Luân và Kiến Nguyên đế tràn
đầy huyết quang.
Long khí của Kiến Nguyên đế thậm chí còn biết thành nghiệp hỏa ngập trời, cắn
xé thân thể của hắn.
Kiến Nguyên đế chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, nguyên thần và da thịt đau
đớn không thôi.
Hắn phát hiện Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ lại biến thành thứ do vô số oán
linh ác quỷ ngưng tụ thành.
12 con Xích Long quanh người hắn đều mục nát, thân thể thủng trăm ngàn lỗ.
Lân phiến của chúng đã biến thành màu đen, trên người chồng chất những đầu
người và tàn chi của thân thể người, còn có vô số ngọn lửa màu đỏ ngòm phun
trào ra từ bên trong chúng, muốn đốt cháy thân thể hắn.
Kiến Nguyên đế không khỏi giận dữ không thôi.
Hắn đường đường là đế quân Đại Ninh!
Những tiện dân này, đám giun đế này, lại dám oán hận quân vương của họ!
Đám oán linh ô uế này, sao lại dám mạo phạm Nhân hoàng đương đại?
Hắn ra sức nghiền ép, nhưng nghiệp hỏa càng cháy càng mạnh.
Ngay cả long khí trong đại trận Điên Đảo âm Dương cũng hóa thành một đoàn
huyết diễm màu đỏ thẫm.
Vọng Thiên Hống vốn đang tràn đầy hứng thú, giờ đã không thể duy trì bình
tĩnh.
Nó dĩ nhiên lại phát ra tiếng gào thét khốc liệt, ngậm lấy ý đau đớn đến cực hạn.
Toàn thân Vũ Côn Luân cũng đầy lửa khói màu máu.
Tình cảnh của hắn thậm chí còn hơn cả Kiến Nguyên đế.
Da thịt như pha lê của Vũ Côn Luân không chỉ lu mờ ảm đạm, thậm chí còn
xuất hiện vô số vết nứt, giống như một chiếc bình thủy tinh sắp vỡ nát.
Hắn nhìn hai tay đang biến thành xấu xí của mình: “Nghiệp hỏa và oán hận
nồng nặc như vậy, ta thật sự là nghiệp chướng mà.”
“Ngươi còn biết mình là nghiệp chướng?” Kiến Nguyên đế căm tức nhìn Vũ
Côn Luân, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy: “Ta thấy ngươi điên rồi, thật sự
điên rồi! Giải trừ Mộng Ảo chi pháp vào lúc này, ngươi muốn chúng ta vạn kiếp
bất phục sao?”
Vũ Côn Luân nghe vậy thì không để ý lắm, nở nụ cười tiêu sái: “Mộng Ảo chi
pháp vốn không duy trì được bao lâu nữa. Chỉ cần một hai tháng nữa, thậm chí
là ngắn hơn, bách tích hai châu Hà Lạc sẽ tỉnh lại, bọn họ không chết đói, thì
cũng bị đói đến tỉnh, chỉ là sớm hay muộn thôi.”
“Bệ hạ thật sự cho rằng Mộng Ảo chi pháp của ta là không gì không làm được
sao, để bọn họ vẫn sống trong mơ? Hơn nữa, ngươi và ta đã làm nhiều chuyện
ác như vậy, cũng cần phải trả giá đắt, vạn kiếp bất phục thì lại làm sao?”
“Phải trả giá chính là ngươi.”
Kiến Nguyên đế trợn mắt lên, ánh mắt tràn đầy hung lệ, hận không thể ăn tươi
nuốt sống Vũ Côn Luân: “Lúc trước cũng chính là tên nghịch tặc nhà ngươi đề
nghị làm như vậy.”
“Nhưng bệ hạ đã cho phép. Huống hồ, tiền lương nghiền ép từ bách tính kia,
không phải đều rơi vào quốc khố của bệ hạ sao? Bệ hạ lấy được lợi ích, lại đẩy
sai lầm lên người khác. Nhớ lúc đầu, ta và bệ hạ gặp nhau, thì bệ hạ không phải
người như vậy. Lại nói…”
Vũ Côn Luân nhếch miệng cười: “Bách tính sao biết được, chuyện này không
phải là lỗi của bệ hạ chứ? Bọn họ cũng không thể nào phân biệt. Trong mắt bọn
họ, quốc sư là ta và bệ hạ là một thể, là do bệ hạ dung túng, ta mới có thể sử
dụng Mộng Ảo chi pháp, để bọn họ gặp đại nạn như bây giờ.”
Kiến Nguyên đế tức đến run người.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên trợn trừng mắt lên: “Thì ra là vậy!
Ngươi đã nổi lòng phản nghịch từ khi đó, muốn lót đường cho Thánh hoàng
chân chính trong lòng ngươi đúng không?”
Vũ Côn Luân không trả lời.
Hắn chính là nghĩ như vậy.
Chỉ có bách tính hai châu Hà Lạc rơi vào hoàn cảnh khốn khó, để bọn họ căm
hận Kiến Nguyên đế và Đại Ninh đến cực điểm, thì bọn họ mới ủng hộ Đại
Luật, mới cam tâm tình nguyện và cảm động đến rơi nước mắt khi Đại Luật xua
quân lên bắc.
Chỉ có như vậy, mới có thể cắt đứt long khí của Đại Ninh trong thời gian ngắn
nhất, cắt đứt khả năng các thần nhúng tay vào việc tranh đấu hoàng thống của
Thần Châu, mới có thể làm cho Thánh hoàng đương đại thống hợp lòng người
trong thời gian ngắn nhất.
Đây là thủ đoạn cực kỳ dơ bẩn…
Thánh hoàng đương đại không chỉ không thể làm, thậm chí ngay cả nghe cũng
không thể nghe.
Tất cả tội ác, sẽ do Vũ Côn Luân hắn gánh chịu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK