“Tại sao phải ngăn cản? Tư Hoàng Tuyền là chủ Minh giới, nàng muốn làm gì ở
Minh giới thì làm, chúng ta dựa vào gì mà ngăn cản?”
Thần Bàn Nhược vừa nói chuyện, vừa xoa xoa trán.
Hắn và Huyết Hải muốn dùng thân phận chủ Minh giới này, để trói chặt Tư
Hoàng Tuyền, cuốn lực lượng nhân tộc vào trong đó.
Đáng tiếc là Sở Hi Thanh vẫn không bị lừa.
Bọn họ nhất thời lại không thể đổi ý.
Huyết Hải lão tổ thì lại phải dựa vào lực lượng của Tư Hoàng Tuyền để phong
tỏa Minh giới, đối kháng Thủy thần.
“Nhưng nếu là giao dịch, nhất định phải có đồ vật đồng giá, bọn họ sẽ không
làm được trong thời gian ngắn.
Thần Bàn Nhược cũng cảm thấy rất hứng thú với Vạn Dịch chi pháp của
Phương Bất Viên.
Vạn Dịch có tính tương tự nhất định với Thế Thiên của hắn và Đại Thiên của
Nghĩ tộc.
Nhưng Vạn Dịch chi pháp không cần trả bất kỳ giá nào, chỉ cần có đồ vật giao
dịch gánh chịu là được.
Thế Thiên chi pháp nhìn như thần kỳ, nhưng mỗi lần thay thế, Thần Bàn Nhược
đều bị hao tổn không nhẹ.
Trước kia Vạn Dịch chi pháp chỉ là thiên quy nằm ở tầng ngoài thiên đạo,
không đủ tư cách lọt vào mắt các thần, không được coi trọng.
Giao dịch, thường xuyên diễn ra ở Thần Châu.
Các bộ lạc Cự linh Trung Thổ cũng tiến hành giao dịch thường xuyên.
Nhưng bây giờ, pháp môn này đã tiến vào tầng thứ ba của thiên đạo.
“Đồ vật đồng giá?”
Âm Thần – Nguyệt Hi suy tư.
Nàng hoàn toàn yên tâm.
Mấy vị kia đều có lực lượng sánh vai với Tổ thần, Sở Hi Thanh không thể tìm
được thi thể của Tổ thần để đổi.
“Như vậy ngươi tự lo đi, quãng thời gian tiếp theo, có lẽ ta không thể liên hệ với
ngươi.”
Thần Bàn Nhược nghe vậy thì ngạc nhiên: “Có chuyện gì sao?”
“Vì đối ứng với băng tai ở phương bắc, Xa Nguyên chuẩn bị để ấu tử Thần Xích
Luân của Diễm Dung tạm thời thay thế mặt trời, soi sáng Trung Thổ.”
“Thần Xích Luân? Xích Luân Tinh Quân?” Thần Bàn Nhược không khỏi cười
ha ha: “Xa Nguyên đúng là một tên trúng mấy con chim. Hắn đã thấy rõ, những
Tổ thần vô vọng với Tạo Hóa như Diễm Dung mới là minh hữu chân chính của
mình.”
Âm Thần – Nguyệt Hi không đáp lại, lưu quang của nàng cấp tốc qua lại trong
mảnh hư không mờ mịt này.
Xa Nguyên để Thần Xích Luân thay thế mặt trời, tự nhiên không có ý tốt.
Bây giờ nàng đang ở thời khắc Điên Đảo âm Dương, đúng là không có sức
chống cự.
Nhưng âm Thần – Nguyệt Hi lại không hề lo lắng.
Tất cả chuyện diễn ra, đều không vượt ra ngoài dự liệu của nàng.
Thần Bàn Nhược thì lại tiếp tục nhìn cột đá phía trước.
Sau khi ánh trăng của âm Thần – Nguyệt Hi rời đi, Thần Bàn Nhược bỗng nhiên
bắn vài giọt thần huyết màu vàng về phía cột đá.
Theo thần huyết hòa vào trong cột đá, chỗ trống rỗng trên bức tranh đột nhiên
hiện ra từng sợi hoa văn, để bức tranh này trở nên hoàn mỹ.
Đó rõ ràng là một bàn tay khổng lồ, gắn liền với phía trên 12 Tổ thần, đầu ngón
tay kia uốn lượn, hiện ra hình dáng vồ bắt.
Mà so sánh với bàn tay khổng lồ này, bất kể là 12 Tổ thần hay là Long chi cửu
tử, thậm chí là tàn thi của Bàn Cổ, đều có vẻ cực kỳ nhỏ bé.
Thần Bàn Nhược nhìn bàn tay khổng lồ kia, toàn thân dĩ nhiên không rét mà
run, cảm xúc sợ hãi dâng lên.
Nhưng nỗi sợ hãi này không đến từ hắn, mà là đến từ thân thể của Vũ Gia… tổ
tiên của Ứng Long và Phượng Hoàng.
Bộ thân thể này của Vũ Gia đang sợ hãi bàn tay khổng lồ trên cột đá kia.
Thần Bàn Nhược nhìn bàn tay này, lại như đang nhìn đại địch sinh tử của mình,
hai mắt đỏ thẫm, mang đầy hận ý.
…
Sở Hi Thanh biết chuyện trong cung Thái âm chỉ chậm hơn Thần Bàn Nhược
một lát.
Thần Phổ Chiếu nói cho hắn biết còn kỹ càng hơn những gì âm Thần – Nguyệt
Hi nói cho Thần Bàn Nhược.
Hắn chẳng những biết Xa Nguyên để Mộc Thần tấn công Minh giới, biết Xa
Nguyên để Thần Xích Luân thay thế mặt trời, còn biết các loại thủ đoạn mà Xa
Nguyên chuẩn bị sử dụng với Thần Châu.
Cùng lúc đó, Thần Phổ Chiếu còn mang đến cho hắn một mũi tên màu vàng
sậm.
Sở Vân Vân vừa nhìn thấy mũi tên vàng này, liền đáng được người truyền tin
cho Sở Hi Thanh là ai.
“Đây là Thần Yên Tiễn mà ngày xưa Cung Thần – Thiên Nghệ bắn rơi mặt
trời?”
Có người nói, Thần Yên Tiễn là 120 vạn năm trước, Cung Thần – Thiên Nghệ
thỉnh cầu Thiên Công và Diễm Dung liên thủ chế tạo, lại mời Bạch Đế Tử dung
nhập kiếm ý tuyệt thế vô song vào trong đó, tổng cộng chỉ chế tạo được 12 mũi.
Đây vốn là thủ đoạn nhằm vào Dương Thần.
Đáng tiếc Dương Thần làm việc cẩn thận, Cung Thần – Thiên Nghệ vẫn không
tìm thấy cơ hội xạ nhật.
Nhưng sau này, đến khi thập nhật tranh chấp, Cung Thần – Thiên Nghệ đã dùng
Thần Yên Tiễn để giương oai.
Sau khi Cung Thần – Thiên Nghệ chết đi, hai mũi Thần Yên Tiễn trong tay hắn
lại mất tích.
Nhưng ngày xưa Cung Thần – Thiên Nghệ không chỉ dùng chín mũi tên để bắn
rụng cửu nhật.
Còn có một mũi tên bắn trượt, vẫn nằm trong tay người nào đó.
Sở Vân Vân lại ngạc nhiên không thôi: “Đây là đắc tội với Hỏa Thần và Hư
Thần? Lẽ nào tên kia không sợ?”
Dù sao các thần trong thiên địa này, có ai không biết trong tay tên kia có một
mũi Thần Yên Tiễn chứ?
“Nếu hắn đã giao mũi tên này cho ta, tự nhiên sẽ có biện pháp ứng phó.”
Sở Hi Thanh cười một tiếng: “Ta hoài nghi hai mũi tên khác cũng nằm trong tay
hắn, cũng có thể là bắt nguồn từ mẹ hắn. Nhưng dù thế nào, ta cũng xem như nợ
hắn một lần. Sau này động thủ, chỉ sợ chúng ta phải dùng thêm mấy phần sức
lực rồi.”
Sau khi nói xong, Sở Hi Thanh liền giơ tay lên, ném mũi tên này về một hướng
khác.
Sau đó hắn vẫn làm từng bước, tiếp tục hóa mặt trời soi sáng Thần Châu, tiếp
tục nghi thức Vĩnh Hằng của mình.
Sở Hi Thanh không nóng lòng sinh thành nguyên chất, hắn muốn cải tạo thiên
quy Hỗn Độn, Nhai Tí và Như Ý thành dáng vẻ mình muốn, rồi lại sinh thành
nguyên chất cũng không muộn.
Bằng không dù có sinh thành nguyên chất, còn phải chỉnh sửa nguyên chất, lãng
phí rất nhiều thời gian.
Nhưng theo ba thiên quy liên tục tăng lên, cơ thể Sở Hi Thanh vẫn sản sinh một
ít nguyên chất nhất định, số lượng cũng không ít.
Đây là thiên đạo tặng lại cho hắn.
Về phần chiến sự sắp nổ ra ở Minh giới, đó là chiến sự của các thần Hỗn Độn,
liên quan gì đến hắn?
Nếu như Minh giới không chịu nổi, vậy bảo Tư Hoàng Tuyền rút về là được.
Tư Hoàng Tuyền đã dựa vào Minh giới để bước vào Vĩnh Hằng, lợi ích đã lấy
được rồi.
Về phần các vị Thiên đế của nhân tộc, nếu giao dịch được thì tốt, không được
thì chờ cơ hội lần sau.
Cùng lúc đó, Kế Tiễn Tiễn đang toàn lực tiến về phía ‘cực đông băng nguyên’.
Lúc này nàng chợt dừng lại, giơ tay tiếp nhận mùi tên màu vàng sậm kia.
“Thần Yên Tiễn?”
Kế Tiễn Tiễn bỗng cảm thấy phấn chấn, tự tin hơn nhiều.
Danh Sách Chương: