Sở Hi Thanh vẫn bận rộn mãi cho đến tận đêm khuya mới xong, lúc này hắn
mới trở lại đại trạch của Lưu Định Đường ở trấn Tây Sơn.
Lúc này, đường chủ Tú Thủy, Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch thình lình ngồi
đàng hoàng ở bên trong đường, hắn và mấy vị tiên sinh phòng thu chi mà Thiết
Cuồng Nhân phái đến đang gảy bàn tính, tính toán lương thưởng cho bang
chúng của Tuyển Phong Đường.
“Lão phu đã đến Anh Ma Cốc để xem, cũng thu nhận tất cả tiền bạc ở nơi đó.
Tổng cộng có thể đổi thành bốn mươi chín vạn lượng bạc. Thật ra thì thứ đáng
tiền nhất ở đó là lá Anh Ma, nhưng các ngươi cũng biết, Kỳ chủ của chúng ta
ghét nhất chính là mấy thứ hại người này, hắn đã hạ lệnh tiêu hủy toàn bộ, vì thế
sẽ không tính vào trong này.”
“Còn bốn mươi chín vạn lượng bạc này, dựa theo quy tắc cũ, trong bang sẽ cầm
bốn phần, hai vị Sở đường chủ và Giả đường chủ có công lớn nhất, mỗi người
cầm 0.5 phần, phần còn lại thì sẽ chia theo cấp bậc cho các huynh đệ khác.
Huynh đệ chết trận có thể cầm phần chia của mình, ngoài ra còn có thể cầm tiền
trợ cấp của bang. Vẫn quy củ cũ, cửu phẩm là 1500 đến 2500 lượng bạc, bát
phẩm thì là năm ngàn đến bảy ngàn lượng bạc.”
Sở Hi Thanh nghe đến đây, không khỏi gật đầu, lòng thầm nói Thiết Kỳ Bang
cũng rất công bằng và chính trực.
Tất cả người chết trận đều được nhận trợ cấp, số tiền này tương đương với
lương bổng một năm của hai người bọn họ.
Nhờ vậy mà cũng có thể thấy được Thiết Kỳ Bang kinh doanh và phát triển rất
khá.
Bình thường thì loại bang phái giang hồ này làm sao có tiền trợ cấp chứ? Chết
trận thì chết trận thôi, cùng lắm là cho ít tiền để đốt hoặc chôn.
Tiền trợ cấp trong quân đội cũng là khoảng hai năm tiền lương, nhưng đại đa số
đều bị quan trên ăn chặn và tham ô.
Sở Hi Thanh còn chuẩn bị móc mười ngàn lượng bạc tiền riêng ra để trợ cấp
cho các huynh đệ chết trận.
Những người này đã chết vì hắn, hắn không thể không thể hiện chút gì đó.
Nếu như muốn người khác bán mạng cho mình, thì mình phải rộng rãi hào
phóng.
“Ngoài ra, còn lấy được rất nhiều sản nghiệp và vật ưu của Lưu Định Đường và
Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang ở trấn Tây Sơn, tổng cộng 110 cái ‘Tứ tí
trọng nỏ’, hai trăm cây cung mười thạch quân dụng, một số binh khí và áo giáp,
hơn một trăm bình đan dược dùng để tu hành, hai nhà thanh lâu, năm sòng bạc,
một nhà xe ngựa chở hàng, bảy mươi ba cửa hiệu, 150 khoảnh ruộng, hai tòa
dinh thự, phân bố ở ba nơi là trấn Tây Sơn, thành Tú Thủy, và bến tàu phía đông
thành.”
“Ngoài ra, còn có bốn vạn lượng bạc, ngân phiếu ký tên và không ký tên trị giá
mười bảy vạn lượng bạc. Kỳ chủ và ta sẽ nghĩ biện pháp đổi số ngân phiếu này
ra thành bạc, tuy nhiên ta đoán là nhiều nhất cũng chỉ có thể đổi với giá tám
phần mười. Kỳ chủ có ý là vẫn chia số bạc này theo quy củ cũ.”
“Tất cả binh khí, đan dược, cửa hiệu, thanh lâu. . . vân vân đều không chia,
ngày sau sẽ là sản nghiệp của Tây Sơn Đường. 150 khoảnh ruộng kia và tòa
dinh thự này của Lưu Định Đường, sẽ được chia vào tài sản riêng của Sở huynh
đệ.”
“Ngoài ra, Tây Sơn Đường mở đường lập hào, lập nghiệp ở chỗ này, lấy núi mở
rừng, thì không thể không có tiền bạc, trong bang sẽ lấy sáu vạn lượng bạc ra,
đặt ở trong phòng thu chi ở Tây Sơn Đường. Không biết chư vị nghĩ thế nào?”
Sắc mặt Sở Hi Thanh buông lỏng, lòng thầm nói 6600 lượng tiền trợ cấp gia
đình kia, không cần hắn tự bỏ ra rồi, mà có thể lấy từ phòng thi chi của đường.
Thiết Cuồng Nhân làm người mạnh mẽ hào phóng, khiến mọi người kính phục.
Thật ra thì vị kỳ chủ này còn phải gánh chịu chi phí sang tên các loại nữa.
Thiết Cuồng Nhân muốn sang tên những sản nghiệp này, chuyển qua Tây Sơn
Đường của Thiết Kỳ Bang một cách hợp pháp ở dưới mí mắt của quận úy Thẩm
Chu, chắc chắn sẽ phải lấy ra một khoản tiền lớn.
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch tính sổ sách xong, lại ôm quyền về phía Sở Hi
Thanh: “Sở huynh đệ, kỳ chủ để ta chuyển cho ngươi một lời, ba ngày sau hắn
sẽ đến trấn Tây Sơn, sẽ mở hương đường, thụ chức lập hào, uống máu ăn thề
cho Sở huynh đệ ngươi. Xin ngươi mau chóng chuẩn bị ở bên này, ý của kỳ chủ
là, lần đại điển này nhất định phải làm long trọng, như vậy mới có thể trấn phục
nhân tâm.”
Lúc này, Sở Hi Thanh đáp lễ: “Xin mời chuyển cáo cho kỳ chủ là Sở mỗ đã
hiểu, đảm bảo ngày mở đường sẽ được an bài ổn thỏa.”
Ý của Thiết Cuồng Nhân chính là để cho hắn nhanh chóng bình định trấn Tây
Sơn, lại chiêu mộ đủ bang chúng trong Tây Sơn Đường.
Nếu không đủ người, vậy thì đại điển mở đường còn có thể có thanh thế to lớn
sao?
“Sở huynh đệ hiểu rõ thì tốt rồi.” Lâm Thạch hơi gật đầu, sau đó lại quét mắt
nhìn Sở Hi Thanh một chút: “Còn nữa, tốt nhất là Sở huynh đệ tăng tu vị lên
một chút. Tuy rằng Sở huynh đệ là thiên kiêu Thanh Vân Bảng, có thể đối đầu
với ngàn quân, chiến tích siêu phàm, nhưng một đường chủ tu vị bát phẩm hạ,
nói ra ngoài cũng không hay cho lắm. Nếu như đường chủ thiếu tiền xài, ta có
thể cho Sở đường chủ mượn một ít.”
Danh Sách Chương: