Hắn suy nghĩ rất nhanh, sau đó cắn răng dùng linh thạch để đáp lại.
“Lần này về Đông Châu, đi ngang qua Thiên Hải, tiện đường ghé thăm, cảm ơn
thành chủ tặng đao. Nếu thành chủ bận rộn không tiện, hôm khác Sở mỗ lại
đến.”
Sau khi hắn gửi tin này, Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đều không nói gì thêm.
Vấn Thù Y đại khái cũng cảm thấy bầu không khí không đúng, lần này cũng chỉ
gửi vài chữ ngắn ngủi.
“Ta đã lệnh cho cháu gái đi đón, xin mời Hi Thanh chờ một lát.”
Sở Hi Thanh sinh lòng ngờ vực.
Cháu gái Vấn Thù Y là ai?
Chưa từng nghe qua.
Nghe đồn Nhất Kiếm Khuynh Thành chỉ có hai cô con gái, đều là cao thủ Thiên
Bảng ở sáu bảy trăm năm trước.
Một cái là Băng Thành Cực Kiếm – Trưởng Tôn Nhược Ly, một cái là Băng
Thành Phong Kiếm – Trưởng Tôn Nhược Lam.
Người trước từng xếp hạng 32 Thiên Bảng, người sau từng xếp hạng 17 Thiên
Bảng, cả hai đều là cao thủ và cột chống trời của Cực Đông Băng Thành, bây
giờ đều có sức chiến đấu của mười vị trí đầu Thiên Bảng.
Sở Hi Thanh lại hơi lắc đầu.
Ngày xưa, có không ít hoàng tộc của nước Trấn Hải trốn ra biển, nói không
chừng Cực Đông Băng Thành còn có những cao thủ khác, chỉ là rất ít người biết
mà thôi.
Bạch Tiểu Chiêu cũng ngờ vực, cúi đầu nói: “Huynh trưởng, chúng ta không
tiện đường nha, còn phải đi vòng hơn vạn dặm nữa kìa.”
Sở Hi Thanh cười tủm tìm, vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Chiêu, giọng điệu sâu xa:
“Tiểu Chiêu, ngươi phải hiểu, có những lúc nói dối sẽ không tổn thương người,
chân tướng mới là lưỡi đao.”
“Tiểu Chiêu, tuy rằng ngươi mới sinh ra không lâu, nhưng yêu lực cũng sắp
bước vào thời kỳ thanh niên. Phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, hiểu
chưa?”
Bạch Tiểu Chiêu suy tư gật gật đầu.
Tuy rằng nàng nửa hiểu nửa không, nhưng lại cảm giác như rất có đạo lý nha.
Hơn nữa, nàng có linh cảm, nếu như nàng nói không hiểu, vậy hậu quả sẽ rất
nghiêm trọng.
Khoảng tầm một khắc sau, một đạo ánh sáng màu trắng bạc bay đến.
Đí là một chiếc phi thuyền màu trắng bach, tạo hình hơi tương tự với Thái Sơ
Băng Luân của Vấn Thù Y.
Nó dài khoảng trăm trượng, thân chiến hạm hẹp dài, toàn thân óng ánh long
lanh, đoạn đuôi còn có một mặt trăng đang xoay tròn.
Người bay ra khỏi chiếc thuyền này, lại chính là Băng Thành Cực Kiếm –
Trưởng Tôn Nhược Ly mà Sở Hi Thanh từng gặp.
Nàng nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt ngờ vực không thôi, sau đó lại ngậm lấy
vài phần cảnh giác.
“Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh? Ngươi chính là khách quý mà mẫu hậu
nói?”
Trưởng Tôn Nhược Ly cũng nghe nói đến thanh danh của Sở Hi Thanh.
Sau lần gặp mặt ở Quy Khư, danh tiếng của thiếu niên này gần như quét ngang
giang hồ.
Nhưng mà bản tính của nàng kiêu ngạo, sao lại để một hậu bối chưa dứt sữa vào
mắt?
Đừng nói là Sở Hi Thanh bây giờ còn chưa trưởng thành, mặc kệ là tu vị, sức
chiến đấu hay địa vì đều kém xa nàng.
Du là tu vị của người này tăng lên, Trưởng Tôn Nhược Ly nàng cũng không để
ý.
Nhưng bây giờ, nàng lại lo lắng về quan hệ của người này và mẫu hậu.
Ngày đó, sau khi Vân Hải tiên cung kết thúc, nàng liền nghe thấy mấy người đi
theo nói, biết được thái độ của mẫu hậu với Sở Hi Thanh có chút không bình
thường.
Giữa hai người dường như có thứ gì đó.
Mà bây giờ, cái thằng nhãi ranh này lại còn tìm đến cửa, được mẫu hậu coi là
khách quý.
Mẫu hậu sẽ không . . . chứ?
Trưởng Tôn Nhược Ly nhìn gương mặt tuấn tú đẹp như yêu này của Sở Hi
Thanh, trong lòng lại xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.
Chỉ nói đến tướng mạo, cái thằng nhãi ranh này quả thật là có chút tiền vốn, đủ
để lừa bịp bất kỳ thiếu nữ nào, cũng có thể để cho tất cả thiếu phụ và phu nhân
say mê.
Sau đó nàng lại nhìn thấy cây đao bên hông của Sở Hi Thanh.
Hai mắt Trưởng Tôn Nhược Ly nhất thời co lại.
Tuy rằng đao vẫn trong vỏ, nhưng nhìn hình dạng và hình thức của vỏ đao, rất
giống với thanh Kính Hoa Thủy Nguyệt đao.
Đó là thanh đao mẫu hậu cướp được từ tay một đại cao thủ, là một trong những
vật sưu tầm đắc ý nhất của mẫu hậu.
Sở Hi Thanh thì lại nhíu mày.
Vấn Thù Y nói là cháu gái đến đón hắn cơ mà?
Vì sao lại là Trưởng Tôn Nhược Ly?
Còn nữa, ánh mắt của nữ nhân này quá ác liệt, tựa như là đao vậy.
Trong khoảnh khắc này, Trưởng Tôn Nhược Ly bỗng nhiên giơ tay tóm về phía
hông Sở Hi Thanh.
Nàng ra tay cực kỳ bất ngờ, tốc độ cũng nhanh đến khó tin.
Sở Hi Thanh hơi híp mắt lại, Thần Ý Đao Tâm lập tức có phản ứng.
Giữa hai người lập tức nổ ra ba tiếng ‘leng keng leng keng’, tia lửa bắn tung
tóe, cương lực đánh xuống mặt biển, tạo thành những cơn sóng lớn.
Tiếng vang thứ nhất là tiếng Sở Hi Thanh rút đao, phản xạ tay của Trưởng Tôn
Nhược Ly.
Tiếng thứ hai và tiếng thứ ba là Phong Tam xuất kiếm, đánh hai chiêu với
Trưởng Tôn Nhược Ly.
Hắn thế mà lại không rơi vào hạ phong, thành công bức lui Trưởng Tôn Nhược
Ly.
Nhưng Trưởng Tôn Nhược Ly cũng đã đạt được mục đích.
Nàng nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt kinh dị.
Thiếu niên này lại có năng lực nhân biết và phản ứng mạnh mẽ như vậy, thế mà
lại gần như đỡ được một trảo của nàng.
Sau đó, Trưởng Tôn Nhược Ly lại nhìn Phong Tam, trong đáy mắt lại sinh ra
một chút kiêng kị.
Tu vị của người này nhìn như chỉ là tam phẩm, nhưng kiếm của hắn lại không
kém nhất phẩm!
“Các hạ đừng quá đáng!’
Mặt Phong Tam thản nhiên, đặt kiếm trước ngực: “Dám mạo phạm chủ thượng
nhà ta, cần phải bước qua xác của Phong Tam ta.”
Trưởng Tôn Nhược Ly lại không để ý, nàng chỉ nhìn vào cây đao trong tay Sở
Hi Thanh, trái tim bắt đầu đau đớn.
Đó quả thật là thanh Kính Hoa Thủy Nguyệt đao!
Danh Sách Chương: