Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái phó Văn Quan Võ Tuyệt – Đỉnh Thương Sinh cần đầu đám văn thần cũng
đứng ở phía xa xa.
Bọn họ nhìn biến cố trong hoàng cung, lại nhìn Sở Hi Thanh lơ lửng giữa không
trung, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc.
Trong số họ không thiếu đại thần trung thành tuyệt đối với triều đình, trung
thành với Kiến Nguyên đế, nhưng mà tất cả những kẻ như vậy, những kẻ thử lao
ra chém giết với Sở Hi Thanh, đều bị đao ý của Sở Hi Thanh giết sạch rồi!
Từng mảng từng mảng đao cương như gương bạc kia, để người nhìn mà phát
khiếp.
“Xem ra tên cẩu hoàng đế nhà ngươi đã để mất lòng người rồi.”
Sở Hi Thanh mỉm cười nhìn long khí quanh người mình, ý trào phúng trong mắt
càng đậm hơn: “Ngay cả lòng của bách tính và thuộc hạ cũng không giữ được,
làm sao ngự cực thiên hạ? Huống hồ nhân tộc Thần Châu ta chỉ có danh xưng
Nhân hoàng, lấy đâu ra thiên tử gì chứ?”
Hắn có thể cướp đoạt long khí của Kiến Nguyên đế có nhiên là mượn Thần Khế
thiên bi và bí pháp giữa hai người, và cũng là vì một lượng lớn người của thành
Vọng An này đã hướng về phía hắn.
Còn cả những tướng sĩ cấm quân tu luyện bí pháp Hoàng Đạo kia, bọn họ cũng
không còn trung thành với Kiến Nguyên đế như trước nữa.
Sắc mặt Kiến Nguyên đế càng khó coi hơn.
Hắn biết Sở Hi Thanh nói không sai.
Tướng sĩ và bách tính trong và ngoài thành Vọng An này, đã không còn trung
thành và kính yêu hắn như trước kia.
Còn cả một đám tiểu nhân nay Tần mai Sở kia nữa, vừa nhìn thấy Sở Hi Thanh
thế lớn, liền sinh ra ý đáng chém!
Nhưng cái này vốn không nên trở thành vấn đề.
Lòng dân Đại Ninh có gợn sóng là vì hắn phát hành ‘Đương thập đại tiền’, lại
tăng thuế để chinh chiến khắp nơi, nhưng đây là chuyện bình thường.
Chỉ cần hắn bình định những phản tặc như Sở Hi Thanh, hoàn thành âm dương
một thể, phá tan phong ấn cho Đế Oa, lập được thành tựu mà các đời Nhân
hoàng không với tới, thì tự nhiên có thể vén mây thấy trăng, lòng dân Đại Ninh
lại trở về như xưa.
Nhưng mà tất cả những thứ này, đều đã thay đổi vì thằng nhãi ranh trước mắt!
Ầm!
Trong nháy mắt này, tòa ‘Duyên Anh điện’ kia lại lún xuống nửa thước nữa,
thanh Thiên Tử kiếm do Kiến Nguyên đế ngưng tụ cũng bắt đầu rạn nứt, dưới
áp lực của đao cương, nó đã có xu thế vỡ vụn.
“Sở Hi Thanh, ngươi làm càn!”
Hai mắt Sở Mính đỏ bừng, quát lạnh một tiếng, rồi bỗng nhiên rút đao ra khỏi
vỏ, cố gắng chia sẻ một chút áp lực với Kiến Nguyên đế.
Nhưng khi đao ý của nàng vừa xuất hiện, toàn bộ thân thể bị một luồng đao ý
khổng lồ đánh bay ra ngoài, nện thẳng vào vách tường của ‘Duyên Anh điện’.
Toàn thân nàng khảm vào trong tường, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể như bị Sở
Hi Thanh nghiền thành bọt máu.
Lục phủ ngũ tạng của Sở Mính cũng nát bấy, ngũ quan thất khiếu cũng tràn đầy
máu tươi.
Ánh mắt nàng tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.
Lúc trước, khi giao thủ với Sở Hi Thanh thì nàng chỉ được lĩnh giáo sự đáng sợ
của Tru Thiên Đao.
Mà bây giờ, Sở Mính lại được chứng kiến Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi
Thanh.
Đây quả thực là đao pháp vô thượng có thể chém giết thần linh.
Dưới hoàn cảnh đặc thù nơi này, Thần Ý Đao Tâm của tên kia đã bay lên đến
cực hạn.
Sở Mính hoàn toàn không có lực để phản xạ.
Thần Ý Đao Tâm của nàng đúng là không sợ đao ý của Sở Hi Thanh đánh vào
tâm linh, nhưng lại không ngăn cản được đao cương mạnh mẽ và lực lượng
thiên quy của Sở Hi Thanh.
Đây chính là lấy lực ép người, dã man không giảng đạo lý.
Lúc này, Mặc Sĩ La Hầu nằm trong góc điện cũng rên rỉ một tiếng, toàn thân
phun sương máu.
Hắn vừa mới liên thủ với một đám thuật sư trong cung, cố gắng dùng pháp
Thiên Cương ‘Chỉ Thiên Họa Địa’ cấp Siêu Phẩm để giam giữ Sở Hi Thanh,
hoặc là trục xuất Sở Hi Thanh vào hư không hoặc vực ngoại.
Nhưng nỗ lực của bọn họ đã thất bại, hơn nữa còn là một thảm bại.
Tuy rằng Mặc Sĩ La Hầu trốn thoát một kiếp, nhưng cũng bị lực lượng pháp
thuật phản phệ.
Sau đó, giọng nói của Sở Hi Thanh truyền đến: “Sở Mính! Ta đã nói rồi, thiên
hạ này tuy lớn, nhưng đã không có đất cho ngươi dung thân. Thành Vọng An
này cũng không bảo vệ được ngươi. Có điều, ngươi không cần vội, chờ ta tính
sổ với tên cẩu hoàng đế này xong, thì mới đến lượt ngươi.”
Kiến Nguyên đế xiết chặt nắm đấm, lửa giận vô tận dâng trào trong lồng ngực.
Tên nghịch tặc này, hắn đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Nên bầm
thây vạn đoạn!
Thiên Tử kiếm của hắn đã bị đao cương của Sở Hi Thanh chèn ép đến biên giới
sụp đổ.
Nhưng khi Kiến Nguyên đế chuẩn bị kích phát khí huyết bản thân, cô đọng
thêm long khí để đối kháng với Sở Hi Thanh, thì hắn lại nghe thấy một giọng
nói truyền đến bên tai.
“Quốc sư?”
Kiến Nguyên đế lập tức phấn chấn, cánh tay căng thẳng cũng hơi thả lỏng.
Tâm trạng của hắn vẫn rất tồi tề, quả thực là khó chịu đến cực điểm, cũng cực
kỳ lúng túng.
Sở Hi Thanh đến cửa gây sự, còn cả cái đao ý uy áp toàn bộ hoàng cung này,
quả thực là đã giẫm mặt mũi của hắn và uy nghiêm của triều đình xuống dưới
chân!
Thực lực của tên nghịch tặc này càng ngày càng mạnh, ỷ vào Thần Ý Xúc Tử
Đao mà càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng làm càn! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK