“Ta đề nghị ngươi đi.”
Người kia híp mắt: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định là có thể giết chết hắn hay
không, phần thắng của chúng ta rất cao, nhưng mà rất nhiều thế lực đều lật
thuyền trên người hắn rồi.”
Phong Liên Thành nhíu chặt lông mày, rơi vào trầm ngâm.
“Ngươi cứ chạy về tổng đà Thiết Kỳ Bang đi, trên đường ta sẽ gửi cho ngươi
vài tờ ngọc phù và cả một túi thơm.”
Người kia nói tiếp: “Trận chiến này, bọn họ còn mời Đại Hắc Thiên – Nhật Già
La đến. Đến khi đó sương mù tung bay, chỉ có thể thông qua túi thơm để xác
nhận thân phận, ngọc phù thì giúp người che giấu khí tức. Mặc kệ Sở Hi Thanh
mời ngươi đến là có tính toán gì, nói chung cứ tùy cơ ứng biến là được.”
Khi hắn nói xong, lá rụng lập tức tản ra, dồn dập rơi xuống đất.
Phong Liên Thành thì lại lắc đầu, lúc này ngự kiếm mà lên, bay về phía tổng đà.
Sở Hi Thanh đã nói là nhất định phải trở về trong vòng hai canh giờ, quá thời
hạn không hầu, nên hắn cũng không có nhiều thời gian để ứng biến.
Trên đường về, Phong Liên Thành lại gặp người liên lạc của mình, lấy được
ngọc phù và túi thơm.
Khi Phong Liên Thành bay đến tổng đà, bước vào trong chính đường của Thiết
Kỳ Bang, hắn phát hiện trong đường đã có năm người.
Ngồi trên cùng là Sở Hi Thanh và một thiếu nữ giáp đỏ.
Từ tướng mạo của thiếu nữ này, chắc hẳn là muội muội Sở Vân Vân của Sở Hi
Thanh.
Có người nói thiên phú của thiếu nữ này cực cao, đã được liệt vào hàng thánh
truyền pháp thuật của Vô Tướng thần tông.
Hai bên trái phải của Sở Hi Thanh là Cuồng Kiếm – Phong tam và một thuật sư
mặc đạo bào tinh thần.
Ngồi thứ hai bên trái là một nam tử cao khoảng một trượng, toàn thân đều được
bao trùm bởi một lớp trọng giáp màu vàng.
Khi Phong Liên Thành nhìn thấy thuật sư kia, nội tâm lập tức trầm xuống.
Hắn rất quen thuộc với người này, thường xuyên nhìn thấy trên Luận Võ Thần
Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ.
Đó chính là Tinh Thần Đại Pháp Sư - La Hán Tông!
Không ngờ Sở Hi Thanh còn mời người này đến.
Con nam tử mặc giáp vàng kia nhìn như đường đường chính chính, quang minh
lẫm liệt, nhưng Phong Liên Thành lại cảm ứng được sát lực nặng nề ở trên
người kẻ này, khí huyết xông thẳng vào mũi, hiển nhiên không phải người dễ
chọc.
Phong Liên Thành đảo mắt qua mấy người, sao đó liền ôm quyền thi lễ với Sở
Hi Thanh: “Phong Liên Thành tham kiến Kỳ chủ!”
Sở Hi Thanh thản nhiên gật đầu: “Ngươi về rất nhanh, lòng ta rất an ủi, tự tìm
một vị trí ngồi đi.”
Phong Liên Thành liền gật đầu.
Lúc này, ánh mắt của hắn lại chạm đến Sở Vân Vân lần nữa, nhưng không khỏi
sững sờ, hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, đột nhiên tê cả da đầu, toàn thân
nổi da gà, tóc gáy dựng đứng!
Hắn không biết, Sở Vân Vân lúc này đã không sử dụng Vô Cực Trảm nữa, nên
hắn cảm thấy gương mặt của thiếu nữ này rất quen, cực kỳ quen thuộc!
Trong quá khứ, chắc hẳn hắn đã thường xuyên nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ
này.
Sau đó Phong Liên Thành liền nghĩ đến một cái tên, hắn lại như bị người ta bóp
cổ, rít lên một tiếng: “Ngươi là Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần
Mộc Ca?”
Ầm!
Theo một đạo tia chớp vắt ngang không trung, toàn bộ phạm vi năm mươi dặm
quanh thành Tú Thủy đều là tiếng sấm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, mưa rào xối xả trút xuống, đánh lên mái hiên, phát
ra những tiếng tí tách không ngừng.
Thời tiết này cũng tương tự như tâm trạng của sáu người Phong Liên Thành.
Sau khi Phong Liên Thành đến không lâu, mấy người Vân Phong Khinh, Cô
Minh Nguyệt, Đơn Tuyết Phỉ, Tiếu Cuồng Long, Bá Thiên Lai cũng lần lượt
chạy đến.
Sau khi nhìn rõ dung mạo của Sở Vân Vân, bọn họ cũng bước theo gót Phong
Liên Thành, tất cả đều khiếp sợ không thôi.
Lúc này, tuy rằng sáu người bọn họ đang tỏ vẻ hưng phấn và kích động, nhưng
trong lòng thì âm thầm lạnh lẽo, tràn đầy mờ mịt.
Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần Mộc Ca còn ở nhân thế?
Vô Cực Đao Quân thế mà lại mời Tần Mộc Ca đến?
Không đúng! Người này vẫn luôn tự xưng là Sở Vân Vân, hai người vẫn luôn
nói mình là huynh muội.
Thân phận của Sở Hi Thanh cũng rất có vấn đề! Hắn không chỉ đơn giản là Sở
Hi Thanh!
Điều quan trọng bây giờ không phải là thân phận của hai người này, mà là bọn
họ nên làm thế nào cho phải?
Đôi tay trong tay áo của Phong Liên Thành đã siết chặt, móng tay đã đâm vào
da thịt.
Hắn vô cùng vui mừng khi mình đã học được Ngưng Thần quyết, còn tu luyện
đến tầng rất cao, bằng không hắn căn bản không thể che giấu được nội tâm dậy
sóng của mình, không thể che giấu được địch ý và sát niệm tăng vọt của mình
trước Sở Hi Thanh.
Phong Liên Thành suy nghĩ rất nhanh, suy tư nên làm gì để truyền tin tức này ra
ngoài.
Lần này rắc rối rồi!
Người bố cục chắc chắn sẽ không cân nhắc Bá Võ Vương Tần Mộc Ca vào
trong cục này.
Mặc kệ đội hình của bọn họ mạnh đến đâu, chỉ sợ vẫn không thể chống lại Tần
Mộc Ca.
Huống hồ vị này còn mời cả La Hán Tông đến…
Hắn ngẩng đầu nhìn vị thuật sư mặc đạo bào tinh thần kia một chút, trong mắt
hiện ra ý kiêng kỵ.
Chính bởi vì La Hán Tông ở đây, cho nên hắn mới phải cẩn thận, không dám
manh động.
Danh Sách Chương: