Mà những ngày gần đây, chuyện Sở Hi Thanh một đường vào kinh, quét ngang
tất cả thiếu niên anh kiệt ở bốn châu, cũng là chuyện nóng bỏng nhất ở kinh
thành.
Dù cho là một nhân vật cao cao tại thượng như hắn, cũng có nghe nói qua đến
cuộc tranh đấu vì bảng danh sách Thần Tú Thập Kiệt đao này.
Trung niên áo bào xanh cũng có vài phần hứng thú, muốn nhìn xem tiểu bối đến
từ Đông Châu này, có năng lực áp chế ba thiếu niên đao khách xuất sắc nhất và
trẻ nhất của kinh thành hay không.
Vương Mệnh nghe vậy liền nở nụ cười: “Cái này thì tốt quá! Không ngờ chúng
ta lại có vận may này, có thể để Ngụy lâu chủ của Đông Thiên hội làm trọng
tài.”
Dưới trướng Đông Thiên hội có bảy mươi hai vị lâu chủ, tất cả đều là cao nhân
có tu vị tứ phẩm ngũ phẩm.
Mà vị ở trên đài này, chính là lâu chủ của lâu thứ bảy Đông Thiên hội, Ngụy Phi
Long.
Tại Đông Thiên hội, lâu chủ xếp hạng càng cao, thì thực lực và thế lực cũng
càng mạnh.
Vương Mệnh nói xong, liền nhảy lên một cái, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống võ
đài.
Sở Hi Thanh cũng nhảy lên trời trong cùng một lúc, hắn phi thân lên vào võ đài
cao tầm ba trượng, rộng tầm năm mẫu này.
Thân pháp của hai người, một cái hư huyễn mờ ảo, làm cho người ta cảm thấy
như hư vô không có thật. Một cái thì lại nhẹ nhàng mau lẹ, truy vân đuổi
nguyệt.
Nhưng hai người gần như là nhảy lên võ đài cùng một lúc, người bình thường
nhìn bằng mắt thường thì không thấy khác biệt nào.
Khóe môi Vương Mệnh hơi cong lên.
Thân pháp của tên đối diện này, dường như lại có tiến bộ rồi.
Hắn càng ngày càng chờ mong thời khắc hai người rút đao.
Lúc này, bên dưới võ đài là một mảnh ồn ào như sấm rền. Hầu như tất cả mọi
người đều tập trung tinh thần, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn lên trên.
Còn có rất nhiều người tràn vào các tửu lưu ở gần đó, muốn chiếm lấy chỗ cao,
để quan sát trận chiến này.
Vị trí của hai người Hồ Khản Hồ Lai vừa hai có thể quan sát võ đài này, có thể
nói là vị trí rất đẹp, không cần phải đổi chỗ.
Tâm trạng Hồ Lai hơi thấp thỏm, căng thẳng mà nắm lấy lan can trước người.
“Huynh trưởng, ngươi nói Sở sư huynh có mấy phần thắng?”
“Ta nào biết được? Thực lực của Sở sư huynh bây giờ chính là một bí ẩn.
Vương Mệnh cũng gần như vậy, mấy thần nhãn xuất sắc nhất của Thiên Cơ các
chúng ta, tạm thời còn chưa nhìn thấy thiên phú huyết mạch của hắn. Dù là
phường chủ Đông phường chúng ta, cũng rất khó có thể phán đoán ra thắng bại
giữa hai bọn họ.”
Hồ Khản lắc đầu: “Nhưng ta nghe lời nói của Sở sư huynh ngày hôm qua, hẳn
là cũng nắm chắc vài phần.”
Lúc này, thần sắc Hồ Khản hơi động, nhìn về phía tầng cao nhất ở gian tửu lâu
bên đối diện, nơi đó có một đám văn sĩ mặc quan bào.
Quần văn sĩ này, tựa như đã bao cả tầng cao nhất của tửu lâu. Tầng này chỉ có
hai mươi ba mươi vị quan văn đang dựa vào lan can, chứ không chật chội như
hai mươi mấy nhà tửu lâu khác.
“Là người của Luận Võ Lâu.” Hồ Khản nhướng mày lên: “Nhiều người đến
thật, còn có ba vị Thần Cơ học sĩ.”
Những nhân vật lớn như Thần Cơ học sĩ quan hàm tứ phẩm này, bình thường sẽ
không quan tâm đến tranh đấu của các võ tu cấp thấp.
Hồ Lai nở nụ cười thản nhiên: “Bọn họ không thể không đến, lần này Sở sư
huynh thua thì còn đỡ, nhưng nếu như hắn thắng, Luận Võ Lâu sẽ rất mất mặt.”
Lúc này, tại một gian phòng riêng cách chỗ họ khoảng hai trượng, Thiết Tu La –
Tư Hoàng Tuyền hơi nhíu mày, quay đầu nhìn một thiếu niên ở phía sau lưng.
Người này mặc một thân cẩm bào, eo đeo một thanh đao, dáng người cao to,
môi hồng răng trắng, ngũ quan tuấn dật.
Đây chính là Thần Yến Đao – Lý Tú Trường.
“Lý huynh?” Tư Hoàng Tuyền quay người lại: “Xin hỏi Lý huynh muốn làm
gì?”
Ánh mắt Lý Tú Trường lại bỏ qua Tư Hoàng Tuyền, nhìn vào võ đài đá ở ngoài
cửa sổ kia: “Ta nhận được tin tức, Sở Hi Thanh đã đặt thuyền trở về Đông
Châu, thời gian khởi hành tại cuối giờ thìn ngày hôm nay.”
Con ngươi Tư Hoàng Tuyền khẽ co lại, vô thức nắm chặt Uyên Ương đao của
mình.
Hắn rất cảm ơn Sở Hi Thanh.
Nhưng khoảnh khắc này, Tư Hoàng Tuyền vẫn không tự chủ được mà sinh ra
chiến ý mãnh liệt.
Trong mắt của Sở Hi Thanh, đao pháp của mình lại không đáng nhắc tới như
vậy sao?
Sở Hi Thanh cho rằng có thể giải quyết ba người bọn họ trong vòng một canh
giờ sao?
“Vì vậy, ba muốn mời Tư huynh nhướng trận thứ hai lại cho ta. Nếu như Vương
Mệnh thua, thì hãy để ta lên trước.”
Lý Tú Trường híp mắt lại, trong mắt hiện lên ý trào phúng: “Lý mỗ chưa bao
giờ bị người khác coi thường như vậy. Ta rất muốn biết, hắn dựa vào cái gì mà
dám tự tin như thế?”
Trên võ đài lúc này, Sở Hi Thanh và Phong Đao – Vương Mệnh đứng cách nhau
một trượng.
Ngụy Phi Long của Đông Thiên hội lấy một viên tiền đồng từ trong tay áo ra.
Danh Sách Chương: