Sáng sớm hôm sau.
Vô Tướng thần sơn.
Khi Kế Tiễn Tiễn cầm một đống công văn đi vào phòng Sở Hi Thanh, lại phát
hiện mặt Sở Hi Thanh vẫn sưng như cái bánh bao, đến giờ vẫn chưa hết sưng.
Sở Hi Thanh thì lại là tay chống má, trên mặt cười đần độn.
Kế Tiễn Tiễn biết Sở Hi Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết cấp mười lăm,
mặc kệ là vết thương gì thì cũng có thể khôi phục rất nhanh.
Nếu như không khôi phục được, nhất định là trong vết thương có võ ý rất mạnh
mẽ, không thể trục xuất.
Suy nghĩ đến việc hôm qua Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân đi Diễn Võ đường một
chuyến, liền có thể tưởng tượng được là người phương nào ra tay.
Kế Tiễn Tiễn nghĩ thầm, Sở Vân Vân thật độc ác, đã tỷ thí xong mà vẫn không
thu hồi võ ý? Một mặt lại cảm thấy không hiểu, cái tên Sở Hi Thanh này bị ăn
đòn mà còn vui vẻ như vậy?
Ngoài ra, nàng còn có một chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Kế Tiễn Tiễn đặt chồng công văn nặng nề ở trước Sở Hi Thanh, nghiêm mặt
nói: “Chủ thượng, mặt ngươi bây giờ như cái bánh bao, có gì mà đắc ý?”
Từ khi chủ động ngửa bài ở Vân Hải tiên cung, nàng càng ngày càng lạc quan
hơn, không còn cẩn thận như trước kia.
Sở Hi Thanh thì lại cười đắc ý.
Đêm qua hắn làm như vậy, thế mà không bị Sở Vân Vân đánh chết.
Không chỉ không đánh chết, mà thương thế còn rất nhẹ, đây không phải là
chuyện đáng đắc ý sao?
Hắn đã xác định được tâm ý của Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh cảm thấy, chỉ cần mình nỗ lực thêm một chút, tìm chết nhiều hơn
một chút, sớm muộn thì cũng toại nguyện.
Đương nhiên, thời gian này phải an tĩnh một chút, đừng đi trêu chọc Sở Vân
Vân thì hơn.
Chỉ là phải trả giá hơi đắt.
Vì một nụ hôn này, hắn đã bỏ ra mấy chục vạn lượng bạc và một tấm ngọc phù
Thiên Cương.
Còn cả Kiếm Tàng Phong nữa, có người nói tên kia nằm trong Thần Đan viện
một ngày, đến giờ vẫn chưa thể đi ra.
Sở Hi Thanh phát tin phù hỏi thăm, đến giờ vẫn chưa thấy Kiếm Tàng Phong trả
lời.
Còn cả thanh Huyết Nhai thần đao kia nữa, bây giờ nó cũng không phản ứng
hắn.
Hắn cảm thấy đây là do thanh đao này tự tìm đường chết, khi đó nó hoàn toàn
có thể trốn đi từ lâu, nhưng lại muốn ở lại xem trò vui.
Nó không thoát thân, vậy thì trách ai?
“Việc này có nói ngươi cũng không hiểu.”
Sở Hi Thanh thuận miệng trả lời, đồng thời lật công văn ra xem: “Những người
này, đều bắt về quy án rồi?”
Thần sắc Kế Tiễn Tiễn nghiêm túc: “Tổng cộng bốn mươi ba người, đã bắt ba
mươi chín người, toàn bộ đều nhốt trong đại lao. Còn có ba người không rõ
tung tích, một người chống cự, trốn vào nơi hoang dã, chúng ta đang bố trí việc
truy bắt.”
“Không cần vất vả như vậy, gửi công văn cho Lục phiến môn truy bắt là được.
Những người này đều có thực lực không tầm thường, không cần tổn thất nhân
thủ.”
Sở Hi Thanh độc nhanh như gió, sau đó liền đóng dấu lên những công văn này.
“Mau áp giải tất cả phạm nhân, hồ sơ và chứng cứ đến kinh thành, giao phó cho
Hình bộ thẩm tra.”
Trong mắt Kế Tiễn Tiễn lại hiện ra một vệt dị thường: “Chủ thượng, nếu như
giao cho Hình bộ, chỉ sợ đại đa số người đều sẽ thoát tội.”
Sở Hi Thanh nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười trào phúng: “Đó
là chuyện của Hình bộ và Đại lý tự, không liên quan đến chúng ta. Triều đình
thối nát, chúng ta có thể làm gì?”
Thái sư Độc Cô Thủ chỉ cho hắn quyền truy bắt, không cho hắn quyền lực thẩm
vấn và kết tội.
Có điều, hắn cũng không có ý định kết tội đám người này, chỉ cần bọn họ rời
khỏi vị trí hiện tại là được.
Nội tâm Kế Tiễn Tiễn lại chìm xuống.
Nếu như Hình bộ để đám người này thoát tội, vậy thì đúng là đã xác minh lời
nói của Sở Hi Thanh.
Triều đình đã thối nát không chịu nổi. . .
Sở Hi Thanh lại nhìn Kế Tiễn Tiễn với ý vị sâu xa: “Yên tâm, bây giờ thái sư đã
cầm quyền, đám bè lũ xu nịnh Hình bộ và Đại lý tự đều không dám làm càn
đâu.”
Kế Tiễn Tiễn thì lại hít sâu một hơi.
“Nói đến thái sư, ngày hôm qua chủ thượng đã bắt rất nhiều người ngồi ở vị trí
quan trọng trong bốn châu Băng U Cực Tuyệt, trong đó có bảy người là quan
trên tứ phẩm. Chỉ sợ thái sư cũng không muốn nhìn thấy quan trường phía bắc
rung chuyển như vậy.”
Sở Hi Thanh thì lại không trả lời mà hỏi lại: “Ta hỏi ngươi, những người này
đều có tội không? Có ai bị ta vu oan không?”
Kế Tiễn Tiễn liền lắc đầu.
Tất cả chứng cứ của Sở Hi Thanh đều là Thính Thiên viện của Vô Tướng thần
tông cung cấp, tất cả đều vô cùng xác thực.
“Vì thế ta cần gì phải lo lắng?”
Sở Hi Thanh cười khẽ một tiếng: “Tiễn Tiễn, ngươi vẫn không hiểu nghĩ phụ
của ngươi, đây mới là cục diện hắn muốn. Trong mắt thái sư, chỉ cần quan
trường bốn châu đông bắc này tuân thủ luật pháp và kỷ cương của triều đình,
như vậy cục diện nơi này sẽ an ổn.”
“Khi đó triều đình và Vô Tướng thần tông sẽ không cần xung đột, Vô Tướng
thần tông cũng không có lý do để chống đối với triều đình, cả hai đều an ổn.
Ngươi tưởng thái sư cho ta cái chức vị này, chỉ vẻn vẹn là vì lôi kéo ta sao?”
Danh Sách Chương: