Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch vốn còn hơi chờ mong.
Chỉ là một ngũ phẩm, có thể sống qua ‘lôi phạt’ hay không?
Nhưng tình huống tiếp theo, lại làm cho Thương Hải Thạch nhíu mày sâu hơn.
Ba tầng, bốn tầng, năm tầng, sáu tầng. . . cái tên này thế mà lại có tận sáu tầng
ngoại cương!
Đây còn lâu mới đến cực hạn của Sở Hi Thanh, vấn đề là ‘lôi phạt’ kia đã
không thể xuyên thêm nữa.
Sáu tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh cũng tái sinh lại như cũ.
Nhai Tí Đao và ngoại cương của hắn đã hao mòn lực lượng của ‘lôi phạt’.
“Chậc!”
Thương Hải Thạch đã không còn hứng thú nhìn tiếp, liền thu hồi tầm mắt.
Đời này hắn ghét nhất là đám tu luyện ngoại công này, tên nào cũng như tảng
đá, để cho hắn không thể thích làm gì thì làm.
Nhưng ‘lôi phạt’ này cũng duy trì tận một khắc, sau một khắc thì quả cầu sét kia
từ từ tiêu tan.
Bản thân Sở Hi Thanh vẫn bình yên vô sự, không mất một cọng tóc.
Sở Vân Vân lại mở miệng lần nữa.
“Mã xxx tiến xxx.”
“Tượng xxx tiến xxx.”
“Pháp xxx lùi xxx.”
Lúc này, Thương Hải Thạch đã hoàn toàn bỏ cuộc, hoàn toàn là đánh loạn.
Đối phương đã chiếm ưu thế tuyệt đối, lại còn chơi gian lận, ván cờ này còn cần
chơi nữa sao?
Cho nên hắn cũng mặc kệ, thích làm gì thì làm.
Mấy tên đồng bạn của hắn cũng đoán được tâm tư của hắn, nhưng không hề có
ý cản lại.
Khi bị ăn cờ thì đều trực tiếp nhận thua, nhảy ra khỏi bàn cờ, chứ không phản
kháng gì.
Thương Hải Thạch phát hiện, thiếu nữ thuật sư ở đối diện quả nhiên là lòng dạ
độc ác, không nói đạo nghĩa giang hồ.
Nàng không hề có ý định thu tay lại, tiêu diệt sạch từng quân cờ đỏ.
Sắc mặt Thương Hải Thạch hờ hững, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Vân Vân giết
đến chỉ còn lại một mình hắn cô đơn lẻ loi trên bàn cờ.
Trong lòng hắn lại cười gằn không ngớt.
Đối phương nên làm gì tiếp theo đây? Không ăn được tướng bên đỏ, cờ đen liền
không thắng được ván cờ này!
Mà sáu người trước mắt hắn, kẻ có tu vị cao nhất cũng chỉ là tứ phẩm mà thôi!
Trừ phi cao thủ thần bí kia ra tay, bằng không thì không ai có thể ép hắn nhảy ra
khỏi bàn cờ này!
Thương Hải Thạch vẫn có thể mượn lần giao thủ này, để thăm dò thân phận của
người kia.
Lúc này, thương thế của hắn chưa lành, còn phải đối mặt với ‘lôi phạt’.
Thương Hải Thạch đánh giá, dưới tình huống mình đề phòng, thì cũng không
thể đỡ nổi hai thương của cao thủ thần bí kia.
Nhưng hắn ít nhất cũng có thể biết được kẻ đó là ai trong sáu người này, còn có
thể thăm dò võ đạo của đối phương.
Lúc này, Kiếm Tàng Phong đứng trước Sở Vân Vân cũng cảm thấy khá đau
đầu.
“Hơi phiền phức rồi!”
Trong mắt Kiếm Tàng Phong lóe lên một tia chần chờ, sau đó rút kiếm của
mình ra.
Một luồng kiếm ý ác liệt lập tức sinh sôi quanh cơ thể hắn, Kiếm Tàng Phong
lúc này, hoàn toàn khác biệt với Kiếm Tàng Phong lúc bình thường.
Kiếm Tàng Phong bình thường đều rất ôn hòa, cười cười nói nói, vui vui vẻ vẻ.
Kiếm Tàng Phong bây giờ, lại như một thanh tuyệt thế bảo kiếm đã ra khỏi vỏ!
“Để ta đánh trận này cho, ngươi có biện pháp để tượng qua sông không? Nhưng
ta nói trước, ta không nắm chắc lắm, chỉ có thể cố gắng hết sức, nếu không
thẳng được thì ta sẽ lùi ra khỏi bàn cờ.”
Kiếm Tàng Phong không thích chém giết chính diện.
Đặc biệt là dưới tình huống có nhiều người đang nhìn như vậy.
Nhưng hắn biết, Sở Vân Vân đã ẩn núp thân phận, thì nhất định là có bất đắc dĩ.
Vì vậy, hắn đành phải đánh trận này thôi.
Kiếm Tàng Phong tự nhận là phần thắng của mình không cao.
Hắn nghĩ thầm, dưới sự trợ giúp của ‘lôi phạt’ và hai thanh thánh kiếm, hắn chỉ
nắm chắc bảy tám phần mười mà thôi!
Sở Vân Vân không khỏi nhìn tên mập mạp lùn lùn này một chút, trong con
ngươi lóe lên một vệt kinh dị.
Thiên phú của tên mập mạp này còn hơn cả sư tôn của hắn.
Chỉ là tứ phẩm thế mà đã có thành tựu như vậy.
“Có thể để tượng đi qua sông, nhưng không cần thiết.” Sở Vân Vân mỉm cười,
tay phải lại nắm linh quyết: “Pháp lệnh, ‘lôi phạt’ cường hóa đến cực hạn!”
Nàng nhẹ nhàng nhìn Kiếm Khí Tiêu Tâm - Thương Hải Thạch!
“Hắn muốn giao thủ với Sở Hi Thanh, lĩnh giáo Nhai Tí Đao đúng không? Vậy
thì cho hắn toại nguyện, xe trái sang năm!”
Sở Hi Thanh ở phía xa xa nghe vậy, lập tức cầm đao chém về phía Kiếm Khí
Tiêu Tâm - Thương Hải Thạch ở trung ương.
“Xe trái sang năm?”
Thương Hải Thạch lại nhướng mày lên, sau đó tức đến cười.
Hắn thừa nhận, thiên tư của Sở Hi Thanh rất bất phàm, tương lai nhất định sẽ
ghi tên Thiên Bảng.
Vấn đề là Sở Hi Thanh bây giờ chỉ là một ngũ phẩm thôi.
Dù có Bình Thiên Kiếm giúp đỡ, thì máu thịt, xương cốt, chân nguyên, khí
huyết và lực lượng nguyên thần cũng chỉ lên đến tam phẩm là cùng.
Làm sao có tư cách giao thủ với hắn?
Thiếu nữ thuật sư này, quả thật là đang sỉ nhục hắn!
“Vù!”
Lúc này, lại có một quả cầu sét cực lớn hiện ra ở phía trên bàn cờ.
Lôi đình của quả cầu sét này tuy chỉ lớn bằng năm ngón tay, nhưng màu sắc của
lôi đình đã biến thành màu vàng kim.
Nơi ánh chớp đi qua, tất cả thời gian và không gian đều bị tịch diệt.
Tuy nhiên, cái tiêu màu đỏ ở sau lưng Thương Hải Thạch lại kêu lên, một tia lôi
đình này liền bị đánh nát.
Cùng lúc đó, Thương Hải Thạch bắt đầu tụ tất cả lực lượng còn lại, vung kiếm
chém về phía Sở Hi Thanh ở đối diện.
“Chết cho ta!”
Một kiếm của hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không chỉ phá tan màn
đao như gương sáng của Sở Hi Thanh, mà còn chém xuyên qua bảy tầng cương
lực!
Cái thằng nhãi ranh này, há có thể đỡ nổi một kiếm của hắn?
Nhưng ngay sau đó, Thương Hải Thạch lại nghe thấy một tiếng ‘đương’ nặng
nề.
Trường kiếm trong tay hắn lại bật ngược trở về, giống như vừa chém vào một
tảng đá cứng.
Mà lúc này, quanh người Sở Hi Thanh lại có một lớp màng mỏng màu vàng bao
trùm.
Thương Hải Thạch nhìn thấy cảnh này, nhất thời sững sờ.
Chẳng lẽ đây chính là Vĩnh Hằng Bích Chướng trong truyền thuyết?
Danh Sách Chương: