Sau khi người áo đen kia đến, liền kinh ngạc nhìn người bằng lá cây kia một
chút. Sau đó liền cười lạnh, nhìn về phía cửa hang: “Nếu như ta đoán không sai,
ngươi là thuật sư Thần Mộc Già Thiên – Tiêu Thần Diệp của Vãng Sinh lâu. Để
ta đoán xem, người của Vãng Sinh thiên là ai? Tiếu Cuồng Long? Hay là Phong
Liên Thành? Hoặc là Vân Phong Khinh kia?”
“Ai là người của Vãng Sinh thiên đã không quan trọng.”
Tiêu Thần Diệp lại rất bình tĩnh.
Thật ra hắn cũng đoán được thân phận của người đến, Tiêu Thần Diệp lại không
để ý lắm: “Nếu Sở Hi Thanh đã tiến vào mộ Cơ Dương, như vậy nhiệm vụ của
hai nhà chúng ta có thể kết thúc tại đây.”
“Lời này cũng có lý.”
Người áo đen gật đầu: “Tuy rằng La Hán Tông và Trưởng Tôn Nhược Lam là
bất ngờ, nhưng Sở Hi Thanh vừa đi vào, vậy thì chắc chắn phải chết.”
Hắn không chỉ hiểu rõ bản lĩnh của Cô Minh Nguyệt, mà còn biết bố cục của kẻ
chủ mưu, cũng biết mỗi một vị khách khanh hộ pháp bên người Sở Hi Thanh
đều là thâm tàng bất lộ.
Chỉ cần trong mộ xuất hiện sương khói, những người kia vừa liên thủ lại, Sở Hi
Thanh tuyệt đối phải chết.
Dù La Hán Tông và Trưởng Tôn Nhược Lam trợ giúp thì người này cũng không
thoát được.
Nói không chừng bọn họ còn có thể giết được hai người này.
La Hán Tông là trọng phạm của triều đình, Kinh Tây Sở thị cũng treo thưởng
một số tiền lớn ở Vãng Sinh thiên.
Còn về phần Trưởng Tôn Nhược Lam, cái đầu của người này cũng chỉ đứng sau
La Hán Tông.
Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, hai người nhìn thấy hai đạo tật quang rơi
rụng từ giữa bầu trời.
Đó là hai thanh Càn Khôn phi kiếm, phân biệt rơi vào tay hai người họ.
Người áo đến lấy tin phù ra xem, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, sắc mặt chợt thay
đổi.
Người lá của Tiêu Thần Diệp cũng trở nên tán loạn.
“Tình hình không ổn lắm.”
Giọng nói của Tiêu Thần Diệp khô không khốc: “Tin tức từ phía Thủy Thiên
hội, hội chủ Thiên Đường Thần Đao – Hứa Thiên Nam và 134 người ở tổng đà
Thủy Thiên hội, tất cả đều bị Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh dẫn người đến
giết sạch.”
Đây rốt cuộc là thế nào?
Có người nói, chủ lực của trận chiến này là sáu vị khách khanh hộ pháp bên
người Sở Hi Thanh.
Đặc biệt là Phong Liên Thành!
Từ dấu vết ở chiến trường, vị ‘Tử thần’ kia của Vãng Sinh thiên bọn họ, và cả
Hứa Thiên Nam đều chết trong tay Phong Liên Thành.
Vị này thậm chí còn không tiếc bại lộ một bộ phận căn cơ võ đạo.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Tiêu Thần Diệp cực kỳ khó coi, hắn nhìn miệng hang: “Tình hình có
biến, chúng ta phải nghĩ biện pháp thông báo cho người ở bên trong.”
“Việc này là không thể.”
Sắc mặt của người áo đen cũng cực kỳ khó coi, lắc đầu nói: “Trong mộ Cơ
Dương có cấm pháp đặc thù, ngăn cách trong ngoài, tin phù và phi kiếm đều
không thể vào.”
Cũng chính là vì tính đặc thù này của mộ Cơ Dương, có thể ngăn cản Sở Hi
Thanh cầu viện Vô Tướng thần tông, cho nên bọn họ mới lựa chọn nơi này để
vây giết Sở Hi Thanh.
Mà bây giờ, cũng vì cái tính đặc thù này, khiến cho bọn họ không thể truyền tin
cho người ở trong mộ.
Tình hình này… dường như là có phiền phức rồi…
…
Bắt đầu từ buổi chiều, các châu phía nam sông Thần Tú đều là mưa to như trút
nước.
Khi Chỉ huy sứ Thiên nha Cẩm y vệ Tiếu Hồng Trần đi đến tổng đà Thủy Thiên
hội, nơi này đã bị cơn mưa to tàn phá không ra hình dạng gì.
Tiếu Hồng Trần đứng ở trong sân, nhìn thi thể và những mảnh ngói vụn trên đất,
sắc mặt hắn nghiêm túc như sắt.
Đã không cần kiểm tra hiện trường nữa, đối phương không hủy thi diệt tích,
cũng không che lấp dấu vết.
Đây chính là Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh dẫn người làm.
Kẻ giết người là những khách khanh hộ pháp dưới trướng Sở Hi Thanh.
“Chuyện gì xảy ra?” Tiếu Hồng Trần chắp tay sau lưng, hỏi đám thuộc hạ phía
sau: “Sao trước đó không nghe thấy một chút tiếng gió nào?”
“Khởi bẩm đại nhân.”
Một vị Vạn hộ cười khổ không thôi: “Trước và sau khi chuyện xảy ra, đích thực
là không nhận được tin tức nào, hơn nữa bọn họ dùng Tinh Di Vật Hoán để na
di đến, cực kỳ bất ngờ.”
Vị Vạn hộ này hơi chần chờ: “Thuộc hạ cho rằng, nhất định có người tiết lộ tin
tức từ trước. Còn nữa, chỉ sợ mấy vị khách khanh hộ pháp của Thiết Kỳ Bang
cũng có vấn đề.”
Vụ thảm án này, tuy rằng không còn một người sống, nhưng cũng có rất nhiều
nô bộc bên trong chạy ra ngoài.
Dựa theo lời nói của đám người này, bọn họ có thể suy đoán được một bộ phận.
Hai vị Thiên Bảng là La Hán Tông và Trưởng Tôn Nhược Lam đi theo Sở Hi
Thanh, quả thực là khiến mọi người bất ngờ.
Nhưng đây không nên là lý do để mấy vị khách khanh hộ pháp không truyền tin
tức và lạnh lùng hạ sát thủ.
“Chưa chắc, Sở Hi Thanh không phải kẻ ngu, trái lại còn rất thông minh. Hắn
biết mộ Cơ Dương có biến, há lại không biết có người đang gài bẫy mình? Nếu
như ta là hắn, cũng sẽ xử lý hậu hoạn trước khi tiến vào mộ Cơ Dương.”
Tiếu Hồng Trần suy tư: “Còn phải quan sát một chút, chờ kết quả bên phía mộ
Cơ Dương.”
Danh Sách Chương: