Sở Hi Thanh nghe vậy thì hai mắt sáng ngời.
Hắn muốn chính là thứ này.
Chỉ là kết tinh này dường như không thể bảo quản.
Mới chỉ một lát mà nguyên khí bên trong kết tinh đã bắt đầu phiêu tán rồi.
“Ngươi dùng thứ này đi!” Tố Phong Đao tiện tay ném hai bình ngọc qua: “Thứu
này có thể niêm phong nguyên khí của nó, bảo quản hai ba năm là không có vấn
đề. Nếu như có pháp khí không gian Nạp Vật, vậy còn có thể bảo quản lâu hơn.
Hi Thanh ngươi có hứng thú, có thể cô đọng nhiều một chút, nói không chừng
sau này còn có tác dụng.”
Tố Phong Đao nghĩ thầm, thế gian này có rất nhiều người vì các loại nguyên
nhân mà mất hết tu vị.
Vì vậy thứ này vẫn rất có giá, mang thứ này đi bán, ít nhất cũng có thể bán được
ba ngàn lượng bạc một giọt.
Lúc này, Tố Phong Đao lại cầm tay của Sở Hi Thanh, rồi ngưng thần cảm ứng
một chút.
Nàng tọa trân ở đây, phần lớn tâm thần đều đặt ở trên người Sở Hi Thanh, quan
sát mọi hành động của hắn, đề phòng tất cả mọi sự vật có thể uy hiếp đến Sở Hi
Thanh.
Đây cũng không phải do nàng bất công.
Tố Phong Đao thật sự là yêu thích Diệp Tri Thu hơn, nữ tử này rất hợp tính
nàng.
Nhưng mà Sở Hi Thanh liên quan đến khí vận hưng suy của Vô Tướng thần
tông, quan hệ đến sinh tử của mấy vạn người Vô Tướng thần tông.
Thậm chí cả khí vận nhân tộc ở phương bắc cũng cùng một nhịp thở với Sở Hi
Thanh.
Vì vậy, Tố Phong Đao cũng cảm ứng được khí tức lao ra khỏi tòa núi nhỏ kia.
Nàng một tay đè Tru Lục thần đao, ngưng thần cảm ứng.
Giây lát sau, Tố Phong Đao vừa cau mày suy tư vừa thả tay Sở Hi Thanh ra.
Trong lòng Sở Hi Thanh hơi căng thẳng: “Sư tôn, xin hỏi thứ vừa chạy vào trái
tim ta là thứ gì?”
“Ta không biết!”
Tố Phong Đao khẽ lắc đầu: “Thứ này dường như không phải vật phàm, nó có
linh trí nhất định, thậm chí nó còn rất thông minh, biết lẻn vào nơi sâu xa trong
trái tim của ngươi, hòa tan với ‘Bàn Cổ chi tâm’ của ngươi, khiến cho ta không
thể làm gì nó. Nhưng ngươi không cần lo lắng, cũng không cần để ý nhiều.”
“Thứ này hẳn là không phải đồ vật tà ác gì, cũng không phải cổ trùng cổ độc gì
cả, bằng không thì ngươi sẽ không bình thường như bây giờ. Vật này hẳn thuộc
về thần phách, vì vậy ngươi chỉ cần gia tăng tu vị, thăng cấp Vạn Cổ Thiên Thu
Chi Huyết là được.”
“Nó ở trong trái tim của ngươi, ngày ngày bị tinh huyết của ngươi giội rửa, sớm
muộn gì cũng không sống được, bằng không sẽ bị ngươi luyện hóa hoàn toàn.
Hơn nữa, ngươi tu luyện Tru Thiên Đao và Nhai Tí Đao, sao phải sợ nó? Chỉ
cần thứ này sinh ra ác niệm, vậy sẽ có biện pháp xử lý nó.”
Lúc này Sở Hi Thanh mới yên tâm hơn.
Hắn biết những câu này nói của Tố Phong Đao, có một nửa đều là an ủi hắn.
Nhưng hắn quả thật là không cảm nhận được bất kỳ địch ý nào, Nhai Tí đao ý
cũng không bị kích hoạt.
Mấu chốt là hắn bây giờ cũng không thể làm gì nó.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh đầy bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn về phía tiểu Tóc Húi Cua.
Nếu như khi đó tiểu Tóc Húi Cua vẫn ở trong cơ thể hắn, vậy thứ này nhất định
sẽ không thành công dễ dàng như vậy.
Nhưng tên nhóc này đến giờ vẫn không có cảm giác, vẫn còn đang hấp thu từng
ngụm từng ngụm nguyên khí trong ao máu, tựa như một cái động không đáy.
Nó vẫn hồn nhiên không biết mình đã có thêm một ‘hàng xóm’.
Có điều, với hình thể của tiểu Tóc Húi Cua bây giờ, chẳng mấy chốc sẽ không
thể ở trong cơ thể của Sở Hi Thanh nữa.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại tập trung tinh thần, tiếp tục cô đọng ‘kết tinh’.
Để cho Sở Hi Thanh vui mừng chính là, khi hắn gửi ‘kết tinh’ vào trong bình
ngọc mà Tố Phong Đao đưa cho, quả nhiên nguyên khí đã không còn phiêu tán
nữa, tốc độ phiêu tán bị trì hoãn hơn ngàn lần.
Chuyện này có nghĩa là, dù hai năm trôi qua, thì nguyên khí của những ‘kết
tinh’ này cũng có thể duy trì tám chín phần mười.
Sở Hi Thanh chỉ âm thầm tiếc nuối vì hai bình ngọc này không đủ lớn, chỉ có
thể chứa đựng khoảng năm sáu ngàn giọt.
Mà bây giờ, cứ mấy hơi thở là hắn có thể cô đọng một giọt, chẳng mấy chốc là
sẽ đầy.
Nhưng trong tay áo của hắn vẫn còn hai bình ngọc mà Phương Bất Viên tặng.
Phương Bất Viên đưa hắn thứ này để chứa và bảo quản Cửu khúc Thời Ngân
thỏa, lát nữa có thể mang ra dùng thử.
Nhớ đến Phương Bất Viên, Sở Hi Thanh lại nhớ đến pháp khí không gian trong
tay hắn.
Nếu như lúc này hắn có một cái pháp khí không gian Nạp Vật thì tốt rồi.
Trước khi xuyên qua, Sở Hi Thanh cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết tiên hiệp.
Những nhân vật chính kia đều lấy được những thứ như nhẫn Càn Khôn khi vẫn
còn trong giai đoạn Trúc Cơ, tại sao đến lượt mình thì lại khó như vậy?
Quả nhiên là hiện thực và tiểu thuyết là không giống nhau.
Đạo pháp không gian là một trong những Thiên quy đạo luật đỉnh cấp nhất,
huyền ảo và thâm sâu nhất trên thế giới này. Chỉ có Khí sư đỉnh cấp nhất mới có
thể mượn một số thiên tài địa bảo, để mở ra một không gian, sáng tạo không
gian Nạp Vật.
Danh Sách Chương: