Chỉ một lát sau, bọn họ đã đến một nơi nào đó dưới đáy biển.
Theo lực lượng của bọn họ, làm cho bùn cát dưới đáy cuốn ra bốn phía, tạo
thành một mảnh vẩn đục.
Sở Hi Thanh cảm thấy rất kỳ lạ.
Thậm chí là bùn cát dưới đáy biển, cũng có hồn lực đậm đặc.
Minh Hải này đã không chỉ là một vùng biển.
Không biết vì sao, nó còn ngưng tụ vô số hồn lực.
Hẳn là những âm linh không thể duy trì hồn thể để lại.
Những hồn lực này không có ý thức, lại dung hợp với nước ở đây, hình thành
một mảnh hồn hải kỳ dị và khổng lồ.
Vì vậy, người sở hữu Minh Hải và Cửu Tuyền, cũng sẽ nắm giữ hồn lực cực kỳ
mạnh mẽ, thậm chí đủ để khai thiên tích địa.
Thủy Thần – Thiên Công ngưng tụ Ngân hà, lại muốn nhét Minh Hải và Cửu
Tuyền vào trong, Huyết Hải lão tổ cũng không do dự mà nhấc lên một trận đại
chiến, chuyện này không phải là không có nguyên do.
Tòa chiến trường cổ kia nằm rất sâu.
Bốn người một rồng phải mất 30 hô hấp mới đào đến cửa vào chiến trường.
Đó là một khối Vĩnh Hằng Thạch to đến 3000 trượng.
Chung quanh Vĩnh Hằng Thạch còn có vô số thần phù cổ xưa, kéo dài ra bốn
phương tám hướng. Tạo thành một trận pháp mạnh mẽ mà lại đơn giản, thô sơ.
Nơi này cách đáy biển tận 700 dặm.
Thanh Long Tinh Quân ngưng thần nhìn Vĩnh Hằng Thạch một chút, lại cảm
thấy thất vọng.
Đây không phải khói đá hắn tự phong ấn.
Sở Hi Thanh tay đè đao, hơi nhướng mày.
Thực lực của hắn bây giờ không thể chém nát Vĩnh Hằng Thạch, bọn họ muốn
đi vào, vậy phải phá trận trước.
“Để ta.”
Lục Loạn Ly lập tức tiến lên.
Trong tay nàng là một cái la bàn màu vàng, phía trên có kim la bàn đang xoay
tròn và chuyển động.
Đó chính là Đại La Thần Giám của Trí Tẩu, Lục Loạn Ly nhận được truyền
thừa của Trí Tẩu, có tự tin phá giải tòa thần trận này.
Tư Hoàng Tuyền thì liếc mắt nhìn bốn phía: “Kỳ lạ, phong ấn nơi này mạnh
như vậy, vị tổ tiên kia của Sở gia chắc đã lấy xương ngón tay Câu Trần từ nơi
này, nhưng ta không thể tưởng tượng được, hắn đi vào bằng cách nào?”
“Chúng ta vào thì biết.”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng: “Tòa chiến trường cổ này, chắc là còn có lối
vào khác.”
Hắn chợt dừng lại, đột nhiên nghiêng người nhìn về phía đông.
Một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong biển sâu u ám.
Đó là một Cự thần vĩnh hằng, thần khu cao khoảng 650 trượng.
Sở Hi Thanh rất quen thuộc với vị này, nheo mắt lại: “Hắc Thủy chúa tể?”
Người này không đi xem trận chiến của Huyết Hải lão tổ và Thủy Thần – Thiên
Công, cố gắng bảo vệ một mẫu ba phần biển của hắn, mà chạy đến nơi này làm
gì?
Vẫn là không cam tâm, muốn phân sinh tử với mình?
Hắc Thủy chúa tể lại không nhìn Sở Hi Thanh, mà nhìn chằm chằm vào Tư
Hoàng Tuyền.
Sắc mặt hắn lãnh khốc, không giận tự uy: “Ngươi và mẹ ngươi cũng coi như là
một thành viên của Minh giới, vậy mà chỉ ngồi xem Thủy Thần – Thiên Công
mưu đồ Minh Hải và Cửu Tuyền?”
Tư Hoàng Tuyền nghe vậy thì yên lặng.
Nàng nghĩ thầm, mình mà là một thành viên của Minh giới?
Mẹ mình bị ép phải trốn vào ngoại vi Ma vực Chiến giới, dựa vào ba vị Ma thần
che chở và thành lập âm triều, còn mình thì đến ngày hôm nay mới bước vào
Minh giới.
Thiên Nại Lạc đúng là có ý định đánh vào Minh giới.
Còn thu nạp vài tên thuộc hạ trên danh nghĩa.
Nhưng nàng bị các thần áp chế, chung quy vẫn không thể thành công tiến vào.
Thiên Công mưu đồ Minh Hải, quả thực là làm lo lắng.
Nhưng chuyện có nặng nhẹ, chuyện Táng Thiên nhập ma là ưu tiên hàng đầu
của nhân tộc bây giờ.
Hắc Thủy chúa tể hừ lạnh một tiếng, lại ném cho Tư Hoàng Tuyền một viên đá
đen thui, to bằng đầu nắm tay.
Ánh mắt hắn bễ nghễ: “Đây là Định Tuyền Thạch của Hoàng Tuyền, khi mẹ
ngươi còn sống, nàng sở hữu Hoàng Tuyền trong Cửu Tuyền, tất cả nơi Hoàng
Tuyền chảy ra, đều là lãnh thổ của nàng. Hoàng Tuyền này, ngươi muốn thủ hay
không thì tùy ngươi.”
Dứt lời, Hắc Thủy chúa tể đã biến mất trước mặt họ.
“Xem ra tình hình của vị này cũng rất không ổn…”
Thanh Long bơi đến bên cạnh Sở Hi Thanh: “Hắn đang muốn kéo các ngươi
vào trận chiến Minh Hải này, chia sẻ áp lực giúp hắn. Hoàng Tuyền rơi vào tay
các ngươi, tốt hơn là rơi vào tay Thiên Công.”
Tinh Vệ vẫy cánh: “Cái Định Tuyền Thạch này có thể điều khiển mấy cửa sông
của Hoàng Tuyền, đặc biệt là cửa ra vào Minh Hải, chỉ cần luyện hóa thứ này, là
có thể nắm giữ Hoàng Tuyền.”
“Thứ này vốn thuộc về Nại Lạc, nhưng để vượt qua thời kỳ mang thai, nàng đã
chủ động ném thứ này vào Minh giới, ý đồ gợi ra tranh đấu trong Minh giới,
không ngờ thứ này lại rơi vào Hắc Thủy.”
Sở Hi Thanh vuốt cằm.
Hắn lập tức cầm Định Tuyền Thạch, nói với Tư Hoàng Tuyền đang không biết
làm gì cho phải: “Cứ thu đi, chờ chúng ta ra khỏi chiến trường cổ rồi tính.”
Sở Hi Thanh cũng không muốn Thủy Thần – Thiên Công lấy được Minh hải.
Nhưng có nhúng tay vào hay không, vậy phải xem tình hình.
Tư Hoàng Tuyền gật đầu: “Ta nghe ngươi. Không dối bệ hạ, sau khi chỉnh hợp
bách quỷ, ta cũng có ý định thảo phạt Hoàng Tuyền, muốn thu hồi lãnh thổ đã
mất. Chỉ là bây giờ hình như không đúng lúc.”
Mấu chốt là Hoàng Tuyền kia liên thông với âm triều của Thiên Nại Lạc.
Thiên Nại Lạc từng cải tạo Hoàng Tuyền, làm nước của Hoàng Tuyền chảy qua
bảy thế giới nhỏ, khiến cho con dân của nàng cũng có thể uẩn nhưỡng thần hồn.
Thiên Nại Lạc thậm chí còn muốn để Hoàng Tuyền vờn quanh Thần Châu,
thành lập một hệ thống âm triều hoàn chỉnh, nhưng tiếc là công trình này quá
lớn, trước mắt còn không hoàn thành được một phần mười.
Đối với bản thân Tư Hoàng Tuyền và âm triều, dòng suối Hoàng Tuyền này là
cực kỳ quan trọng.
Từ việc Thiên Nại Lạc đặt tên nàng là Hoàng Tuyền, là có thể biết một hai.
Khi Tư Hoàng Tuyền nói chuyện, trong mắt Lục Loạn Ly hiện ra một vệt thần
quang, nàng cihr tay về phía trước: “Phá!”
Đầu ngón tay nàng lóe lên một hào quang năm màu.
Tòa thần trận thượng cổ kia lập tức phát ra những tiếng nứt vỡ, nằm trong trạng
thái hỗn loạn trong giây lát.
Lục Loạn Ly lập tức đổi ấn quyết: “Lên!”
Nàng thừa dịp phong ấn tạm thời mất hiệu lực, mạnh mẽ kéo Vĩnh Hằng Thạch
3000 trượng lên, một miệng hang cực rộng xuất hiện trước mặt mọi người.
Sở Hi Thanh vui vẻ.
“Đi!”
Hắn điều động Huyết Nhai thần đao, tạo ra từng mảnh đao cương như gương
bạc quanh người, sau đó nhảy vào trong miệng hang tối tăm kia.
Trong hàng có rất ít lực lượng âm minh, không cần Tư Hoàng Tuyền mở đường.
Sở Hi Thanh cũng không để ý đến nguy hiểm có thể xuất hiện trong hang.
Mặc dù đang ở ngoài triều Đại Luật, nhưng long khí hắn mang theo có thể duy
trì sức chiến đấu đỉnh cao trong nửa canh giờ.
Trong phàm giới, đã không có nhiều người và vật có thể uy hiếp hắn.
Huống hồ hắn còn Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, người khác muốn giết chết
hắn là rất khó.
Nhưng con đường bên trong hang, lại có tầng tầng phong ấn.
Các thần Bàn Cổ hiển nhiên là cực kỳ kiêng kỵ và coi trọng mấy vị đế quân này,
thiết lập tân 9 tầng phong ấn ở lối vào.
Chỉ có thể để Lục Loạn Ly phá giải từng tầng một.
Trong lòng Sở Hi Thanh cung rất vui mừng, may mà mình đưa hoàng hậu Đông
cung theo.
Bằng không bọn họ sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Khi bốn người một rồng xuyên qua tất cả phong ấn, liền đến một không gian
mênh mông.
Sở Hi Thanh lập tức cảm nhận được sát lực và khí sát phạt vô cùng vô tận tại
đây, dù đã trải qua 1300 vạn năm, chúng vẫn quanh quẩn ở đây, không tiêu tan.
Lúc này, ‘Tinh Thần quyền ấn’ trong tay áo của hắn chợt run rẩy.
Thí Thần huyết cương của hắn cũng bắt đầu tản ra vô số tơ máu.
Sở Hi Thanh nhìn thấy vô số hài cốt của nhân tộc trên mặt đất, còn có huyết sát
khổng lồ sinh sôi từ đó.
……..
Dạo này hơi bận, mấy hôm nữa rảnh sẽ bù chương
Danh Sách Chương: