Vụ huyết án ở tổng đà Hải Thanh Bang, cũng đã truyền bá trong phạm vi nhỏ ở
trong quận Tú Thủy.
Tin tức lưu truyền trên thị trường là, Sở Hi Thanh mạnh mẽ xông vào tổng đà
Hải Thanh Bang, chém giết Lâm Thạch và Long Hành, sau đó nghênh ngang rời
đi.
Kiếm Tàng Phong không có xóa việc này.
Bởi vì khi đó Sở Hi Thanh đúng là đã đi qua đó, Nhai Tí đao ý của hắn đã lan từ
tổng đà Hải Thanh Bang đến trấn Thiệp Thủy ở bên cạnh, làm cho hơn nghìn
người trong trấn bị thất khiếu chảy máu, việc này là không giấu được.
Tuy nhiên, sau khi Sở Hi Thanh rời đi, Kình Thôn Thiên Cổ - Cổ Thiên Sinh
vừa hay lại đi qua đó, nhân dịp Hải Thanh Bang đang rối loạn, liền đem mấy
ngàn người của Hải Thanh Bang và các đệ tử của Huyết Bức sơn thành tế phẩm,
hiến tế cho Ma thần Táng Thiên.
Việc này khá là ly kỳ, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Mà Chiến lâu đã nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh từ lâu, Kình Thôn Thiên Cổ
- Cổ Thiên Sinh là trưởng lão của Ma Chiến lâu, bám đuôi Sở Hi Thanh là
chuyện rất hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, Mà Chiến lâu và Huyết Bức sơn đều là Ma tông nhất phẩm đương
thời, luôn coi nhau là kẻ thù sống chết, đánh giết liên tục. Mấy ngàn năm qua,
đã tích lũy rất nhiều thù hận, thậm chí bốn chữ thù sâu như biến cũng không thể
nào hình dung được thù hận của bọn họ.
Hai nhà này đều coi việc chém giết người của đối phương làm vinh, hơn nữa
còn có thể lấy lòng Ma chủ nhà mình.
Mấu chốt là buổi trưa hôm nay, Kình Thôn Thiên Cổ - Cổ Thiên Sinh đã xuất
hiện ở Cổ Thị tập, còn dương dương tự đắc mà tương duyên chiến tích hiến tế
đệ tử chân truyền của Huyết Bức sơn.
Sở Hi Thanh vừa nói xong, tất cả người ở sau lưng Thiết Tiếu Sinh nhất thời ồn
ào náo loạn.
Thiết Tiếu Sinh thì chỉ cảm thấy máu nóng xông thẳng lên trán.
Hắn không khỏi hít một hơi thật sau: “Kỳ chủ, vinh nhục tồn vong của mười
vạn huynh đệ Thiết Kỳ Bang ta đều nằm trên người Kỳ chủ, xin mời Kỷ chủ lấy
an nguy của bản thân làm đầu, chớ làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!”
Hắn hiểu tổng đà Hải Thanh Bang là đầm rồng hang hổ, cũng hiểu Sở Hi Thanh
chém giết Lâm Thạch thì cần phải gánh chịu nguy hiểm như thế nào.
Sau đó, Thiết Tiếu Sinh lại phất tay áo, giọng nói nghiêm túc: “Xin mời Kỳ chủ
an bài nhân thủ, chuẩn bị đại tế ở Mi gia trang, lấy đầu của Lâm Thạch để tế bái
Thiết kỳ chủ.”
Hắn khá là căm tức với hành động không để ý đến an nguy của bản thân, nhưng
lại vô cùng vui mừng khi nhìn thấy đầu người của Tùng Phong Kiếm – Lâm
Thạch.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Ta đã sắp xếp người chuyên nghiệp đi an bài
chuyện tế bái Thiết kỳ chủ rồi, nhưng thời gian sẽ là ba ngày sau. Chúng ta còn
phải lấy đầu của Thái thú Tư Không Thiện đã, như vậy mới có thể để kỳ chủ
nhắm mắt dưới cửu tuyền.”
Đám đường chủ ngoại đường kia nghe vậy, tất cả đều rùng mình.
Lấy đầu của Thái thú Tư Không Thiện? Kỳ chủ chuẩn bị dựng cờ tạo phản,
hoàn toàn trở mặt với triều đình rồi sao?
Trong lòng mọi người thấy hơi bất an, nhưng lại không có bao nhiêu ý sợ hãi.
Thiết Kỳ Bang đi đến nước này, mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Nếu như Tổng đốc Đông Châu nhất quyết bình định bọn họ, như vậy ngoại trừ
tạo phản ra thì bọn họ không còn đường nào để đi.
Bây giờ bọn họ toàn lực chống đỡ, tương lai còn có vài phần sinh cơ, nếu như
không đánh, sớm muộn gì cũng bị người ta nuốt vào bụng.
Đây đã là điều hiển nhiên, không có gì đáng sợ.
Chém đầu, cũng chỉ là một cái sẹo to bằng cái bát mà thôi.
Đường chủ Tầm Dương đường Lục Cửu Ly thì lại nói thẳng: “Kỳ chủ chuẩn bị
tấn công quận thành Tú Thủy? Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, phần lớn người của
Thiết Kỳ Bang đều là đám người ô hợp, lại có mấy vạn châu quân đang dình
dập ở một bên. Trước khi chúng ta đánh tan châu quân, thì công thành là một
chuyện rất khó.”
“Ý của Kỳ chủ không phải là dựng cờ tạo phản, cũng không phải là một nhà
chúng ta tấn công quận thành Tú Thủy, mà là liên thủ với quân Thiên Bình.”
Người nói xen vào là Đơn Xích Linh, hắn ngồi ở phía đông của bản đồ, mỉm
cười nói: “Chắc phó kỳ chủ và chư vị còn chưa biết, Tổng đốc Đông Châu đã
xác định Tư Không Thiện là phản tặc, người này là di đảng của Lệ thái tử, là
thuộc hạ của Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm, cấu kết với thân sĩ Tú Thủy và
nội phủ thái giám Đông Châu, ý đồ tạo phản tại quận thành Tú Thủy.”
“Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, tội chứng rành rành. Còn cả Án sát sứ ty Đông
Châu cũng đã thủ tiêu lệnh truy nã của Kỳ chủ và phó kỳ chủ. Kỳ chủ đã ước
định với Tổng đốc địa nhân, ba ngày sau, ba vạn quân Thiên Bình sẽ qua sông,
Thiết Kỳ Bang sẽ hỗ trợ quân Thiên Bình tấn công quận thành Tú Thủy.”
Lục Loạn Ly cũng ngồi ở bên cạnh bản đồ.
Sắc mặt của nàng có hơi uất ức và không vui.
Thái thú Tư Không Thiện có quan hệ gì với Lục Trầm cha nàng chứ? Người này
không có một xu quan hệ nào với Như Mộng sơn trang bọn họ.
Đám cẩu quan trong triều đình này quá đen tối, cái nồi nào cũng vứt lên đầu của
bọn họ, thật sự là lẽ nào có lý đó!
Danh Sách Chương: