Khi Ty Thần Tinh Quân trở lại Thái Dương thần cung, tuy rằng mặt vẫn bình
tĩnh, thần thái thong dong như mọi ngày.
Nhưng hầu như tất cả thần linh thượng vị trong cung điện đều có thể cảm nhận
được khí tức máu tanh nhàn nhạt trên người hắn.
Bọn họ đều kinh ngạc nhìn về phía vị Ty Thần Tinh Quân này.
Ty Thần Tinh Quân thì lại làm như không thấy ánh mắt của những người này,
hắn đi thẳng đến trước bệ của Thái Hạo và Nguyệt Hi.
“Phụ thần, mẫu thần, hài nhi may mắn không làm nhục mệnh.”
Dương Thần – Thái Hạo và âm Thần – Nguyệt Hi đều hơi kinh ngạc, hai người
quan sát Ty Thần Tinh Quân một lúc.
Đôi mắt híp lại của Thái Hạo có chút khác thường.
Nguyệt Hi thì ngậm lấy mấy phần ân cần, nói: “Tình hình trong Quy Khư thế
nào? Vì sao ngô nhi lại bị thương?”
Ty Thần Tinh Quân ngẩng đầu lên, nhìn nhau với hai vị Tổ thần này: “Khi nhi
thần tiến vào trong, thì Sở Hi Thanh đã lợi dụng 12 xác Hoàng Long để hoàn
thành ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long trấn quốc đại trận’, lại tái tạo thân thể
cho Thanh Long Tinh Quân. Ta nói là Thanh Long Tinh Quân chân chánh, long
hồn của hắn có thể hoạt động ở bên ngoài…”
Trong tòa điện phủ sáng tỏ này, tất cả thần linh đều hai mặt nhìn nhau.
Trên mặt họ toát ra vài phần khiếp sợ.
Vị Thanh Long Tinh Quân đã biến mất 1300 vạn năm kia, sắp trở lại rồi sao?
“Hắn lại tái tạo thân thể cho Thanh Long Tinh Quân?”
Nguyệt Hi hơi trợn tròn mắt, lời nói hàm chứa ý than thở: “Không hổ là Thánh
hoàng đời thứ tư của nhân tộc, là nhân vật duy nhất khiến ta và Thần Bàn
Nhược gặp cản trở trong mười mấy vạn năm qua. Từ khi người này quật khởi
đến nay, mỗi một hành động đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.”
Nàng hơi dừng lại, rồi nói: “Như vậy sau Thanh Long, chính là nguyên thai của
Táng Thiên? Ngô nhi vì vậy mà bị thương? Thương thế của ngươi thế nào?”
Ty Thần Tinh Quân vẫn bình tĩnh như thường: “Vết thương nhỏ mà thôi, chỉ cần
nửa năm là sẽ khôi phục.”
Lúc này, mấy vị thần linh đều hiện lên vẻ ngờ vực, bao quát cả Thái Hạo.
Với thực lực của Ty Thần Tinh Quân, nửa năm mới khôi phục thì chứng tỏ bị
thương rất nặng.
Một vị nữ thần lại lên tiếng chế giễu: “Thú vị! Huynh trưởng luôn làm theo khả
năng, chuyên về xem xét thời thế, thế mà lại không tiếc trọng thương để tử
chiến với kẻ địch. Đúng rồi, ta nghe nói lần trước ngươi đã từng giao dịch với vị
Nhân hoàng kia?”
Trước khi Cửu Nhật ngã xuống, vị huynh trưởng Ty Thần này của nàng đã nổi
tiếng cẩn thận.
Sau cuộc chiến Cửu Nhật, Ty Thần càng như chim sợ cành cong.
Hắn sẽ không đặt chân vào nguy hiểm, không đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối
sẽ không ra tay với những kẻ địch mạnh mẽ.
Nữ thần mới không tin vị huynh trưởng này sẽ tử chiến với địch dưới tình
huống như vậy.
Ty Thần Tinh Quân liếc mắt nhìn nữ thần này, lập tức cười một tiếng: “Thế gian
này có biết bao nhiêu chuyện ngoài dự đoán? Xem ra Chức Mệnh chi pháp của
tam muội vẫn chưa đến nơi đến chốn.”
Nữ thần này là con gái thứ ba của hai thần âm Dương, Thần Thiên Chức, cũng
được gọi là Chức Nữ, là một nữ thần bước vào lĩnh vực vận mệnh.
Nàng sinh ra vào thời điểm Thời Thần - Chúc Quang âm trọng thương, đã đánh
mất nguyên chất Vận Mệnh, sau đó lại từng bước truy đuổi tam đạo Ty Thiên và
Thái Sơ Huyền Nữ, trở thành một Chân Linh của Vận Mệnh chi pháp.
Lực lượng của nàng cũng vượt qua đại đa số thần linh thượng vị, tiếp cận với đế
quân.
Đây là một thiên tài trong thần linh Bản Cổ, ngay cả Ty Thần cũng không thể
kiêng kỵ ba phần.
Đáng tiếc quan hệ của hai huynh muội không tốt.
Ty Thần Tinh Quân nghĩ thầm, chờ đến ngày mình thay thế mặt trời, nhất định
phải đào hố chôn vị muội muội này.
“Thiên Chức, câm miệng! Không được vô lễ với huynh trưởng!”
Nguyệt Hi răn dạy một câu, sau đó nhìn Ty Thần suy tư: “Rốt cuộc là thế nào?
Nói thật.”
Nguyệt Hi cũng nửa tin nửa ngờ.
Nàng thậm chí đang suy nghĩ vết thương trên người Ty Thần là thật hay giả.
Nếu như là thật, vậy tình trạng thương thế nặng hay nhẹ?
Có lẽ nhẹ hơn hắn nói, cũng có thể là nghiêm trọng hơn.
Ty Thần Tinh Quân không có lý do nói dối ở chuyện Táng Thiên.
Nhưng vết thương trên người hắn thì chưa chắc.
“Là vị hoàng hậu kia của Đại Luật! Nữ tử này cũng ẩn nấp trong Quy Khư!”
Ty Thần Tinh Quân hơi lúng túng, nhưng vẫn đáp lại: “Thực lực của nữ tử này
vượt quá sự tưởng tượng của ta, nàng mượn long khí của nhân tộc, đã đạt đến
cấp bậc đế quân. Một thương Khai Thiên kia, chỉ sợ ngay cả phụ thần cũng
không thể không coi trọng. Trận chiến Quy Khư, nàng đánh lén chim Đế Giang,
một thương đánh nó gần chết.”
Lời này vừa ra, các thần linh trong điện đều ầm ĩ lên.
“Một thương đánh chim Đế Giang trọng thương gần chết?”
“Sao có thể?”
“Đánh lén? Dù là đánh lén thì cũng không thể.”
“Chim Đế Giang cũng là tồn tại tiếp cận cấp đế quân! Mà Sở Vân Vân chỉ là
một phàm nhân.”
“Nếu như là thật, Ty Thần hắn có thể chạy được? Chỉ tính thực lực, Thanh Long
Tinh Quân kia đã sánh ngang với hắn rồi.”
“A, chỉ sợ các ngươi đã coi thường vị huynh trưởng đại nhân này của ta rồi…”
Ty Thần Tinh Quân nghe thấy những lời này, trong lòng càng sung sướng hơn,
trên mặt thì vẫn bình tĩnh như cũ: “Khai Thiên chi pháp của nữ tử này cực
mạnh, sau khi nàng đánh trọng thương Đế Giang, lại phong tỏa lối ra Quy
Khư.”
Nguyệt Hi lúc này mới thoải mái: “Nàng đáng sợ như vậy? Để ngươi không thể
không chiến?”
Các thần linh trong điện nghe vậy thì cũng bừng tỉnh.
Cái này rất hợp lý, đây là chuyện phù hợp với tính cách của Ty Thần Tinh
Quân.
Hắn sẽ không tử chiến với những kẻ địch mạnh mẽ, nhưng nếu như ép hắn đến
bước đường cùng, vậy thì sẽ khác.
Chỉ có Thần Thiên Chức là ngoại lệ, nàng phất tay áo, vô số sợi tơ sinh sôi ở
đầu ngón tay, bện thành một tấm vải vóc.
Song khi mới bện được một nửa, thì tấm vải này đã gặp trở ngại, không thể bện
được nữa.
Thần Thiên Chức hiện lên vẻ nghiêm túc.
Trở ngại không bắt nguồn từ huynh trưởng của nàng.
Thần Thiên Chức cảm giác được hai tòa núi cao mới, đang đứng sừng sững
trong dòng sông thời gian.
Là vị Nhân hoàng và hoàng hậu kia, bọn họ đã có lực lượng trấn áp vận mệnh.
Thái Hạo cũng bật cười, ánh mắt khó lường: “Thú vị, bọn họ muốn hợp lực bắt
ngươi ở Quy Khư, nhưng lại bị Ty Thần ngươi phá hủy nguyên thai của Táng
Thiên?”
“Bọn họ cũng đánh giá thấp thực lực của ta.”
Trong mắt Ty Thần Tinh Quân ngậm lấy mấy phần không vui, giọng nói lạnh
lẽo: “Phụ thần! Sự thật chính là như vậy, ngoại trừ nguyên thai, ta còn phá hủy
đại trận Điều Đình Tại Hóa của bọn họ. Nếu phụ thần không tin, có thể đích
thân điều tra.”
Thái Hạo nghe vậy thì hơi gật đầu.
Đứa con thứ hai này của hắn vẫn luôn rất ẩn nhẫn, ẩn giấu thực lực.
Ty Thần đúng là có năng lực làm những chuyện này.
Ty Thần phá hủy nguyên thai của Táng Thiên, để Thái Hạo thở phào, bớt đi một
phiền phức.
Nhưng từ thực lực mà Ty Thần biểu hiện ngày hôm nay, Thái Hạo cũng âm
thầm hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, các thần trong điện đều sinh lòng cảm ứng, đồng loạt cúi
đầu nhìn về phía Quy Khư dưới phàm giới.
Ty Thần cũng sửng sốt, cực kỳ bất ngờ.
Hắn lập tức thầm khen, hay cho Sở Hi Thanh!
Vậy mà vẫn còn một hậu chiêu.
Chẳng trách Thần Bàn Nhược phải đau đầu với kẻ này.
“Đó là …”
Sắc mặt Ty Thần Tinh Quân âm trầm như nước, khó coi đến cực điểm: “Không
ngờ bên dưới Quy Khư, lại còn một tòa Điều Đình Tại Hóa khác.”
Nguyệt Hi nhướng mày, nàng đứng dậy đi đến trước một nhãn cầu đỏ ngòm,
nhìn tình cảnh chiếu rọi ra từ trong nhãn cầu.
Đó chính tròng mắt La Hầu trong ‘Tam Đế thần nhãn’ mà Thái Hạo cướp được,
rồi lại chế tạo ra ‘Giám Thiên thần nhãn’.
“Hay cho Sở Hi Thanh.” Nguyệt Hi hỏi dò: “Ty Thần, ngươi còn có sức tái
chiến không?”
Khí tức Ty Thần Tinh Quân hơi cứng lại, cúi đầu nói: “Mời mẫu thần phái
người khác, ví dụ như tam muội.”
Các thần linh trong điện không khỏi rùng mình.
Trong Quy Khư có tận 4 vị có thực lực cấp đế quân, còn có một Thanh Long
Tinh Quân.
Bây giờ vào Quy Khư, chịu chết sao?
Thần Thiên Chức kia còn nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm.
Lúc này, Nguyệt Hi cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Khi mấy người Sở Hi Thanh phục sinh Táng Thiên, cần gì phải gây rắc rối,
muốn ép Ty Thần tử chiến?
Nếu như nói ban đầu là do bọn họ đánh giá thấp thực lực của Ty Thần, như vậy
sau khi Ty Thần dốc toàn lực thì sao?
Dưới tình huống không thể phong tỏa tin tức, họ đuổi Ty Thần đi không phải là
tốt hơn?
Nhưng bây giờ, tất cả đều có giải thích.
Nàng nhìn vào trong rồi nói: “Xem ra hắn đang muốn phục sinh Huyền Hoàng
thủy đế sắp tử vong, đương nhiên cũng có thể là bất đắc dĩ.”
Sở Hi Thanh đã bài trừ tất cả kẻ địch.
Sau khi Ty Thần trọng thương, các thần Bàn Cổ đã không thể đưa lực lượng cấp
đế quân hàng lâm phàm giới vào thời điểm này.
Nguyệt Hi cũng không nhìn xuống phàm giới quá lâu.
Ánh mắt nàng lại chuyển đến chiến trường ở phía xa xa.
Nguyệt Hi quan sát chốc lát, lại than thở: “Đáng tiếc.”
Đây là vì một huynh đệ của nàng đã tử vong, cũng là kết thúc của một truyền
kỳ…
Thái Hạo lại hừ lạnh một tiếng.
Ánh mắt của hắn phức tạp, lại có một tia cười trên sự đau khổ của người khác,
cũng có một tia như trút được gánh nặng.
Cùng lúc đó, Thái Hạo cũng vô cùng tiếc nuối.
Hắn chỉ hận lần này mình không thể đích thân ra tay giết chết kẻ thù.
Danh Sách Chương: