“Vì vậy không cần giữ lại nữa.”
Giọng nói của kiến chúa rất kiên quyết: “Ta có linh cảm không lành, nếu lần
này lui về phong ấn, có thể sẽ không có cơ hội đi ra nữa. Vì vậy đã đến nước
này rồi, bộ tộc ta đã không còn đường lui, chỉ có thể quyết tử một phen, nhìn
xem có thể giải quyết triệt để không.”
“Ta đã ra lệnh cho tất cả kiến đực trong ‘Vạn Quật sơn’ thức tỉnh, sau đó ngươi
thống lĩnh chúng đột phá phòng tuyến của nhân tộc đi.”
Trang quý phi nghe vậy thì liền quỳ xuống: “Nữ nhi nhất định sẽ không làm
mẫu hậu thất vọng.”
Kiến đực trong Đại La Nghĩ tộc là một tồn tại phía trên kiến thợ và kiến quân,
chúng có quyền giao phối với kiến chúa.
Sức chiến đấu của chúng cực mạnh, thậm chí còn vượt qua đám kiến quân
trưởng lão kia.
Sau đó, Trang quý phi lại ngẩng đầu nhìn về phía nam.
Nàng đã hiểu ý của mẫu hậu.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Đại La Nghĩ tộc không chịu nổi tiêu hao này.
Chúng nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để phá tan phòng tuyến của nhân
tộc, ép Sở Hi Thanh phải hiện thân!
Chỉ có như vậy mới có thể giảm thiểu thương vong, sau đó dùng tất cả lực
lượng của chúng để giết chết Sở Hi Thanh!
…
Đúng như kiến chúa dự đoán, Sở Hi Thanh đã đến Lương Châu. Hắn đang ẩn
thân ở ngoài 3000 dặm phía nam ‘Thiên Khung sơn’, án binh bất động ngồi
xem đại chiến ở ‘Thiên Khung sơn’.
Thần sắc hắn bình tĩnh thong dong, dù cuộc chiến ở ‘Thiên Khung sơn’ càng
ngày càng kịch liệt, thì hắn vẫn không hề có ý định ra tay.
Mà lúc này, bên cạnh hắn còn có một người khác.
Đó chính là tông chủ Quy Nguyên kiếm phái, Cực Đạo Kiếm Thánh - Tạ Thiên
Thanh!
Sở Hi Thanh đang quan sát ‘Thiên Khung sơn’, Tạ Thiên Thanh thì đang nhìn
hắn.
Giây lát sau, mắt Tạ Thiên Thanh hiện ra vẻ kỳ dị, nói: “Không biết Đao Quân
mời ta đến đây khi đại chiến đang nổ ra là có ý gì?”
Sở Hi Thanh tay đề đao, liếc mắt nhìn nhau với Tạ Thiên Thanh: “Ta đoán là
trong nửa ngày này, đám Đại La Nghĩ tộc kia nhất định sẽ dốc toàn bộ lực
lượng, được ăn cả ngã về không. Ta muốn mời Tạ tông chủ đi đường vòng, phá
hủy phong ấn của Thánh hoàng đời thứ ba trong ‘Vạn Quật sơn’.”
Hắn nhấn mạnh: “Ta muốn chính là phá hủy hoàn toàn, không còn sót lại chút
gì.”
Tạ Thiên Thanh nghe vậy thì sững sờ, nhíu mày nói: “Đao Quân muốn làm gì?
Đám Đại La Nghĩ tộc kia là không thể giết chết.”
Trừ phi là chặt đứt ‘Tọa Hóa mẫu thụ’, hoặc là có cấp Thánh Giả thiên quy Tử
Vong ra tay, hay còn gọi là ‘Tử Thần’.
Đây đều là thứ nhân tộc không thể làm được.
Nhân tộc không có Tử Thần, khái niệm U Minh, Địa Ngục, Cửu U đều đến từ
Cự linh Trung Thổ.
Nhân tộc chết đi, linh hồn sẽ tiêu tán trong thiên địa, không về cửu u, không vào
luân hồi.
Vì vậy bọn họ cũng không có ‘Tử Thần’.
Duy chỉ có một tồn tại cực mạnh ở mấy vạn năm trước, trở thành ‘Si Mị võng
lượng, yêu ma quỷ quái chi chủ’ của toàn bộ Thần Châu, người này từng tranh
cướp U Minh địa ngục với mấy vị Tử Thần của Cự linh, nhưng bởi vì thất bại
nên là xe cát dã tràng.
“Giết không chết, không có nghĩa là không có biện pháp giải quyết mối họa
này.”
Sở Hi Thanh mỉm cười: “Bỏ mặc chúng ở ‘Vạn Quật sơn’, chung quy vẫn là tai
họa, quý tông cũng khó có thể yên tâm.”
Tạ Thiên Thanh hơi suy ngẫm sau đó dứt khoát gật đầu: “Được!”
Giọng nói của hắn như chém đinh chặt sắt.
Trước hôm nay, bọn họ muốn dùng ngoại lực để đánh vỡ phong ấn của Thánh
hoàng đời thứ ba, hầu như là không có khả năng.
Dù sao thì 800 năm trước Huyết Nhai cũng không thể làm được.
Vấn đề là Đại La Nghĩ tộc đã thoát vây, bọn chúng dùng Đại La Huyết Ấn đề
phá hoại phong ấn, khiến trận pháp phong ấn xuất hiện kẽ hở rất lớn.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi bất ngờ: “Tạ tông chủ sảng khoái như vậy, không
nghi ngờ ta có dụng ý khác sao?”
Hai nhà bọn họ chính là kẻ thù một mất một còn đấy.
Tạ Thiên Thanh nghe vậy thì lắc đầu: “Đao Quân chạy xa vạn dặm đến đây,
tuyệt đối không thể là vì đưa chúng ta vào chỗ chết. Ngươi có thể ngồi xem là
được, không cần phải phiền phức như vậy.”
Tạ Thiên Thanh quay đầu nhìn về phía trước.
“Nhưng mời Đao Quân chú ý, có lẽ đám Nghĩ tộc này có thủ đoạn để ứng phó
với Đao Quân. Còn nữa, một khi Nghĩ tộc dốc toàn lực, e rằng Đô Thiên thần
cung sẽ thương vong nặng nề.”
“Ta hiểu, bọn họ được ăn cả ngã về không, đương nhiên phải dùng toàn lực.”
Sở Hi Thanh mỉm cười: “Tông chủ yên tâm, Đại La Nghĩ tộc cố nhiên tích lũy
thâm hậu, nhưng mà thế nhân cũng chưa từng biết, chưa từng thấy đao đạo cực
hạn của Sở mỗ.”
Tạ Thiên Thanh nghe vậy thì rùng mình, hắn nhận ra vẻ tự tin tuyệt đối và
phong mang tuyệt thế trong lời nói của Sở Hi Thanh.
“Còn về phần Đô Thiên thần cung, ta sẽ liên lạc với Trần cung chủ.”
Hai mắt Sở Hi Thanh co lại: “Trận chiến này, dù thương vong nặng nề hơn nữa
cũng phải thủ. Nhưng thương vong của Đô Thiên thần cung nhiều hay ít, thật ra
đều quyết định bởi tốc độ phá hủy trận pháp của Tạ tông chủ.”
Tạ Thiên Thanh nghe vậy thì không nói gì nữa, hắn bình tĩnh gật đầu, nghĩ thầm
đây chính là cái gọi ‘nhân từ là không thể nắm binh quyền’.
Vị Vô Cực Đao Quân này, quả nhiên là kiêu hùng.
Tuy rằng hắn có tâm bảo vệ vạn dân, nhưng cũng có thủ đoạn tàn nhẫn và quyết
đoán.
Danh Sách Chương: