Mãi đến khi hai người Sở Hi Thanh nhìn thấy Tố Phong Đao điều khiển Dục
Nhật thần chu lọt vào một tòa cung điện khổng lồ và hùng vĩ kia.
Tòa cung điện này vô cùng khó tin, chỉ là cửa lớn của mỗi gian phòng cũng cao
đến 120 trượng, những cánh cửa của chủ điện quan trọng phải cao đến 150
trượng.
Tất cả phòng ốc bên trong cung điện, không có một gian phòng nào là nhỏ hơn
sáu trăm trượng.
Với chiều dài sáu trượng của Dục Nhật thần chu, lại giống như một con chim sẻ
đang qua lại bên trong phòng ốc của phàm nhân.
Sở Hi Thanh biến sắc, hắn ý thức được đây là nơi nào.
Đây chắc chắn là Đế Thần cung ở trên Bất Chu sơn, tòa cung điện khổng lồ này
được Cự linh trên Bất Chu sơn bỏ thời gian vạn năm để chế tạo, cũng là thánh
địa của tất cả Cự linh.
Những phòng ốc cao mấy trăm trượng và có diện tích mấy ngàn mẫu này, trong
mắt họ là cao to rộng rãi đến khó mà tin nổi, nhưng lại rất thích hợp với đám
hậu duệ cự thần có thân thể cao lớn bảy mươi tám mươi trượng kia.
Sở Hi Thanh âm thầm hoảng sợ, lại khắc chế nghi ngờ trong lòng, yên lặng
không nói gì.
Tòa Đế Thần cung này có lượng lớn thủ vệ, thân thể của bọn họ đều cao khoảng
ba mươi trượng, đầu đội Đồng quan, mặc kim giáp huy hoàng, đứng gác ở mỗi
một cửa điện.
Trong đó còn có những Cự linh cá biệt, thân thể của họ cao đến năm mươi
trượng, đầu đội Ngân quan.
Những Cự linh này đều là hậu duệ mạch ‘Truy Nhật chi thần’ Bác Phụ, gọi là
Truy Nhật Bộ.
Tuy rằng bọn họ không phải một trong bốn đại hoàng tộc, nhưng do hình thể
cực kỳ cao lớn, cực kỳ cường tráng, và cũng hết sức trung thành, cho nên vẫn
luôn làm cấm quân ở Đế Thần cung.
Có điều, những thủ vệ này lại không phát hiện sự tồn tại của bọn họ, hoàn toàn
không nhìn thấy bọn họ.
Dù là Tố Phong Đao điều khiến Dục Nhật thần chu bay qua trước mặt bọn họ,
thì những Cự linh của Truy Nhật Bộ này cũng không phát hiện.
Sở Hi Thanh cũng hiểu, đây là Tố Phong Đao đã ứng dụng pháp Tru Thiên đến
xuất thần nhập hóa, đã tru diệt một bộ phận ý nghĩ của những Cự linh này.
Thậm chí một ít phương pháp phòng ngự và cảnh giới bên trong Đế Thần cung,
cũng bị Tru Thiên Thần Diệt Đao của Tố Phong Đao ‘hóa giải’.
Vị Thiên Hạ Phong Đao này có thể làm cho đại đa số đao khách trong thiên hạ
không dám rút đao trước mặt nàng, thậm chí còn không có cả chiến ý, mỗi trận
chiến đều được giải quyết trước khi rút đao, từ đó có thể thể đao đạo và võ ý
của nàng bá đạo đến mức nào.
Sở Hi Thanh cũng không biết mình mở miệng nói chuyện thì có thể tạo thành
gánh nặng cho Tố Phong Đao hay không? Có thể khiến đám Cự linh kia phát
hiện hay không?
Cho nên tuy rằng hắn có rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
Tố Phong Đao cũng không giải thích, nàng điều khiển Dục Nhật thần chu đi
thẳng đến khu vực trung ương của Đế Thần cung.
Thần sắc của hai người Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu đều là khó mà tin nổi.
Bọn họ chỉ nhìn kiến trúc và các loại trang trí ở nơi này, cũng biết đây là khu
vực cực kỳ quan trọng của Đế Thần cung.
Trình độ của đám thủ vệ ở gần đây đã tăng lên một vài đẳng cấp, tất cả đều là
Ngân quan của Truy Nhật Bộ, còn có mấy trăm đội tuần tra đi tuần khắp nơi.
Sở Hi Thanh thậm chí còn có thể nhìn thấy tẩm cung của Thiên Đế của Bất Chu
sơn.
Trên tòa tẩm cung to lớn khổng lồ này, còn có khắc mấy văn tự Cự linh là ‘Ngự
Thiên’.
Tòa Ngự Thiên cung này cũng có tiếng tăm lừng lẫy ở trong nhân tộc THần
Châu, vì vậy Sở Hi Thanh cũng nhận ra.
Tố Phong Đao lại ra vào nơi này như chỗ không người.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, lẽ nào đám cường giả Cự linh kia chết hết rồi sao?
Tố Phong Đao đã lẻn vào đến đây rồi, lẽ nào bọn họ vẫn không phát hiện?
Thực lực của vị Thiên Hạ Phong Đao này có mạnh đến đây, thì cũng không thể
mạnh đến nước này.
Sau đó tâm thần Sở Hi Thanh lại hơi động, hắn nghĩ đến câu nói ‘trong Cự linh
xảy ra vấn đề’ của Tố Phong Đao.
Chỉ một lát sau, Dục Nhật thần chu đã tiến vào một hang động to lớn, sau khi
vượt qua một loạt ngã rẽ và các lối đi rộng rãi, bọn họ đi đến một ao máu khổng
lồ.
Tất cả sự vật bên trong Đế Thần cung đều rất khổng lồ, cái ao máu này cũng là
vậy.
Đường kính của nó ít nhất là ngàn trượng, bên trong ao lại sâu đến bảy mươi
trượng, tất cả nước trong ao đều đỏ tươi như máu.
Những chất lỏng này nhìn như máu, nhưng lại không có mùi tanh, trái lại còn là
mùi thơm nức mũi.
Trung ương của ao máu là một tòa núi tinh thạch cao đến ba trăm trượng, toàn
thân đỏ thắm.
Một bộ phận của ngọn núi nhỏ này được chôn trong mặt nước.
Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn núi tinh thạch này một chút, tâm thần hắn hơi
động.
Hắn cảm thấy ngọn núi nhỏ này không giống núi, mà giống như một trái tim
khổng lồ hơn.
Danh Sách Chương: