Vẻ mặt Sở Hi Thanh cảm kích, giọng nói chân thành, ôm quyền với Lục Trầm:
“Đa tạ tiền bối hạ thủ lưu tình! Vãn bối được lợi không nhỏ. Sau này đao pháp
của vãn bối đại thành, sẽ lại thỉnh giáo ngài.”
Lục Trầm vốn đã ngự không mà lên, bay về phía mái nhà Thần Vân lâu.
Hắn nghe Sở Hi Thanh nói như vậy thì híp mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía Sở Hi
Thanh.
Tận một cái hô hấp sau, Lục Trầm mới tiếp tục bay lên đỉnh Thần Vân lâu.
Cha con bọn họ lâu không gặp, đúng là có nhiều chuyện muốn nói.
Lúc này, Yến Quy Lai lại mở miệng: “Hi Thanh, có thể tìm một nơi nói chuyện
trong Thần Vân lâu hay không? Sau khi chúng ta chạy ra ngoài Vân Hải tiên
cung, thì vẫn lo lắng cho các ngươi, nhưng không ngờ, các ngươi lại là người
chiến thắng cuối cùng.”
Thật ra hắn muốn hỏi là Sở Vân Vân, là Bá Võ Vương Tần Mộc Ca!
Chỉ là nơi này nhiều người, không phải nơi để nói chuyện này.
Yến Quy Lai thậm chí còn cố tình không nhìn Sở Vân Vân , để tránh cho người
ngoài phát hiện điều dị thường.
Sở Hi Thanh đoán được Yến Quy Lai muốn hỏi cái gì, hắn khẽ mỉm cười:
“Không cần phiền phức như vậy, Vân Vân bây giờ đã chưởng khống Thần Luật,
ngôn xuất pháp tùy. Ta thấy trên đầu rùa kia không tệ, là một nơi tốt để nói
chuyện.”
Lúc này, Yến Quy Lai nhìn về phía nam, sau đó gật đầu thỏa mãn.
Đỉnh đầu Bá Hạ kia, cột đá mọc như rừng, tầm nhìn rộng rãi, quả thực là rất tốt.
Một lát sau, bốn người Yến Quy Lai,Sở Hi Thanh, Sở Vân Vân và Kiếm Tàng
Phong hạ xuống đầu rùa núi đá kia.
Mấy người Tông Tam Bình, Phương Bất Viên, Nhậm Tiếu Ngã, Diệp Tri Thu
đều không đến gần, bọn họ bị Yến Quy Lai lệnh cảnh giới chung quanh.
Bọn họ đều cảm thấy rất tò mò.
Vẻ mặt Kiếm Tàng Phong rất dị thường, Yến Quy Lai thì khá nghiêm túc và
trịnh trọng.
Điều này hiển nhiên là có việc xảy ra, hơn nữa còn là một việc lớn, khiến đại
trưởng lão Yến Quy Lai phải nghiêm túc như vậy.
Nhưng Kiếm Tàng Phong không chịu nói, Yến Quy Lai cũng không định báo
cho bọn họ biết.
Tất cả mọi người đều hiểu môn quy, không dám chủ động tìm hiểu.
Bọn họ chỉ có thể âm thầm suy đoán, lẽ nào có quan hệ với việc Lục Loạn Ly
bắt được Vân Hải tiên cung?
Thần sắc Phương Bất Viên hơi động, lắc mình đến bên cạnh Chu Lương Thần,
trên mặt hắn chất đầy nụ cười hiền hòa: “Lương Thần lão đệ, có thể kể cho ta
chuyện sau đó không? Vương Đông Thiên và Thương Hải Thạch là đại cao thủ
tầng thứ gì cứ? Vấn Thù Y lại kinh khủng như thế nào chứ? Vì sao các ngươi
vẫn có thể thắng được?”
Chu Lương Thần nhìn Phương Bất Viên một chút.
Hắn nghĩ cái tên béo vuông này cũng không tệ lắm, mặc kệ là trong bí cảnh thời
gian hay Vân Hải tiên cung này, đều rất chăm sóc hắn.
Nhưng vấn đề là không thể nói.
Hắn không thể nói muội muội của chủ thượng mình. . . không phải! Là phu
nhân, phu nhân của chủ thượng là Tần Mộc Ca!
“Nói chung một lời khó nói hết!” Chu Lương Thần cân nhắc: “Nói như thế nào
đây? Lần này, tất cả đều là nhờ chủ thượng nhà ta.”
Chắc là. . . có thể nói như vậy nhỉ?
Tuy rằng Chu Lương Thần hắn ngu xuẩn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ tình thế.
Lần này, Lục Loạn Ly bắt được Vân Hải tiên cung, Sở Hi Thanh quả thực là có
công lớn.
Bằng không thì vì Nhất Kiếm Khuynh Thành kia sẽ không dễ dàng thỏa hiệp
như vậy.
Phương Bất Viên nhíu chặt lông mày, cái tên này quả thực là ông nói gà bà nói
vịt.
Hắn đổi một vấn đề: “Có liên quan đến vị cao thủ thần bí kia không?”
Chu Lương Thần lắc lắc đầu: “Ta không thể nói.”
Hắn tự nhận ra mình đã tiết lộ đủ nhiều, Phương Bất Viên cũng đã hiện ra vẻ
kinh ngạc.
Sau đó Phương Bất Viên lại quay người nhìn vào bãi đá ở phía xa xa.
Sở Vân Vân chính là cao thủ thần bí kia? Nàng rốt cuộc là ai?
Sở Hi Thanh tuyệt đối không thể có một muội muội trâu bò như thế được.
Trong bãi đá, Sở Hi Thanh đang một tay đè đao, nhìn ra phía trước, dáng vẻ như
bất cần.
Sắc mặt Yến Quy Lai thì lại nghiêm nghị như sắt, cố gắng đè nén tâm tư phập
phồng của mình.
“Sở sư điệt, Tàng Phong có nói với ta. . .”
Sở Vân Vân không chờ hắn nói xong, đã ôm quyền khom người: “Kẻ bị ruồng
bỏ Tần Mộc Ca, gặp qua Yến sư thúc!”
Tay Yến Quy Lai nhất thời run lên, trong đầu lại mơ hồ.
Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên và bình tĩnh của Sở Vân Vân, ánh mắt lại hiện lên
vẻ không thể tin tưởng: “Ngươi thật sự là Tần sư điệt? Có bằng chứng gì
không?”
Sau khi Yến Quy Lai nói câu này, lại thầm mắng mình ngu xuẩn.
Võ đạo của Bá Võ Vương có một không ai trong thiên hạ, không ai có thể giả
mạo.
Nàng có thiên tư bậc này, sao cần giả mạo người khác?
Sở Vân Vân thì cười tự giễu: “Ta khởi tử hoàn sinh, huyết mạch Quy Nhất cũng
bị cướp đoạt, rất nhiều vật phẩm trên người cũng bị chôn theo, lại không dám
lấy, vì sợ người thủ lăng phát hiện. Có điều. . .”
Nàng nghiêng đầu nhìn Sở Hi Thanh và cả Huyết Nhai thần đao đang trôi nổi
bên cạnh hắn, sau đó giơ tay lên: “Chắc là nó có thể làm chứng cho ta.”
Huyết Nhai thần đao nhất thời ong ong một tiếng, sau đó liền bỏ Sở Hi Thanh
mà đi, rơi vào trong tay Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh thấy thế thì sững sờ, sau đó khóe môi hơi giật giật vài cái.
Đao linh dường như càng thích Sở Vân Vân hơn.
Nhưng rõ ràng là nàng đã mất huyết mạch Quy Nhất, đã không còn tư cách tu
luyện Thần Ý Xúc Tử Đao hoàn chỉnh.
Đao này quả thực là đao (nhân) phẩm, trêu hoa ghẹo nguyệt, nay Tần mai Sở!
Danh Sách Chương: