Cùng lúc đó, bên trong bảo tàng Vũ Liệt thiên vương.
Lục Loạn Ly bỗng nhiên ‘Ồ’ một tiếng, rồi nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Trong nháy mắt này, một con cự thú Nhai Tí cực kỳ sống động đã hiện ra ở sau
lưng Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly nhận ra đây là thiên quy Nhai Tí, đầu thiên quy này và Sở Hi
Thanh đã giao hòa sâu, nên hiển hóa ra ‘Thiên quy pháp tướng’.
Hai cái gần như hòa thành một thể, tuy hai mà một.
Tiểu Tóc Húi Cua đứng trên bả vai Sở Hi Thanh cũng cực kỳ hưng phấn mà
nhảy nhót.
“Sư huynh đang làm gì vậy? Sao lại gợi ra thiên quy?”
Lục Loạn Ly ngạc nhiên không thôi.
Độ hòa hợp của cái tên này và thiên quy Nhai Tí đột nhiên tăng lên không ít.
“Tự nhiên là lại hoàn thành thêm một phần ‘nghi thức’ Nhai Tí rồi.”
Sở Hi Thanh vừa trả lời vừa dùng ánh mắt phức tạp để nhìn về phía nam: “Xem
ra Sở sư muội của chúng ta đã xong.”
Hắn đang thưởng thức mùi vị thơm ngon của báo thù.
Tuy rằng chuyện này đã nằm trong dự tính của hắn, nhưng khi Sở Hi Thanh xác
nhận Sở Mính đã tử vong theo phương thức của hắn, thì hắn vẫn cảm nhận được
sung sướng, còn cả cảm giác khoan khoái và thích ý bắt nguồn từ sâu trong linh
hồn kia.
Sở Mính là một trong những người Sở Tranh căm hận nhất trước khi chết, cũng
là một người mà Sở Hi Thanh tất phải trừ khử.
Chuyện Sở Tranh bị chôn sống, có lẽ nữ tử này tham dự không sâu, chỉ có thể
coi là một tòng phạm.
Nhưng ai bảo nàng đứng gần quan tài chứ?
Trước khi Sở Tranh lâm chung, trong mấy chục khuôn mặt ở gần đó, thì khuôn
mặt của nữ tử này là đáng ghét nhất.
Mà Sở Hi Thanh vừa cảm nhận loại sung sướng này, vừa sinh ra ý trào phúng
và cảm khái.
“Sở sư muội?”
Lục Loạn Ly vừa nói ra thì liền hiểu ‘Sở sư muội’ này chính là Sở Mính, nội
tâm nàng hơi lạnh lẽo: “Tên cẩu hoàng đế kia đã xuống tay với Sở Mính? Đúng
là luyện nàng thành thi khôi?”
Lục Loạn Ly chợt cười gằn một tiếng: “Nàng đi đến bước đường này, cũng là
đáng đời!”
Nữ nhân này rất đáng thương, nhưng người đáng thương tự có chỗ đáng trách.
Sở Hi Thanh thì lại híp mắt, ngưng thần cảm ứng.
Khóe môi của hắn lại cong lên, trong mắt hiện ra ý hưng phấn: “Kiến Nguyên
đế không chỉ luyện nàng thành thi khôi, hắn còn đầu tư rất nhiều tài nguyên lên
người nàng, vượt qua cả tưởng tượng của ta, lần này thật sự là cho ta một niềm
vui bất ngờ!”
Lục Loạn Ly nghe vậy thì hơi tò mò: “Tên cẩu hoàng đế kia đã làm gì mà ngươi
vui vẻ như vậy?”
Cái tên này rõ ràng là đang sung sướng đến cực điểm.
Phải biết, cái tên Sở Hi Thanh này bụng dạ cực sâu, nàng rất ít khí nhìn thấy
hắn thất thố như vậy.
“Hắn không chỉ luyện Sở Mính thành thi khôi, mà còn muốn dùng thi thể và tàn
hồn của hai con thần thú cấp bậc Vĩnh Hằng, luyện chế thành thi thú bản mệnh
của Sở Mính, dùng để bù đắp thiếu hụt của nàng.”
Sở Hi Thanh cười khẽ một tiếng, giọng nói thản nhiên: “Nếu như hắn thành
công, vậy đây chính là một con thi khôi cấp bậc Gần Thần.”
Hơn nữa còn là thi khôi cực kỳ thích hợp với chiến trường.
Địch càng nhiều, Sở Mính sẽ càng mạnh.
Lục Loạn Ly không khỏi lấy làm kinh hãi.
Dùng tàn hồn và thi thể của thần thú cấp Vĩnh Hằng?
Lục Loạn Ly lại nhíu mày, lo lắng hỏi: “Ngươi xác định vài phần Thần khế kia
của ngươi và Sở Mính, có thể cướp được bộ thi khôi này? Tên cẩu hoàng đế kia
đầu nhập càng nhiều, thì hắn sẽ càng cẩn thận hơn. Còn cả Vũ Côn Luân nữa,
đây chính là tác phẩm của hắn, con Chập Long kia sẽ không cho ngươi cơ hội.”
“Vậy thì chưa chắc.”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, vẻ mặt ý tứ sâu xa: “Thú vị nhất là, vì tiết kiệm
tiền nên bọn họ trực tiếp dùng lăng mộ đã mai táng ta và Vân Vân, lợi dụng đại
trận vốn có để luyện thi. Điều này khiến cho ta có thể cướp đoạt thi khôi dễ
dàng hơn.”
“La Hán Tông đã chạy đến gần kinh thành, chuẩn bị thi triển Điên Đảo âm
Dương, lần này không cần khởi tử hoàn sinh cho Sở Mính, cho nên độ khó sẽ
nhỏ hơn nhiều.”
Hắn nghĩ đây thật sự là vận mệnh.
Ai có thể ngờ lăng mộ dùng để mai táng hắn, cuối cùng lại do Sở Mính hưởng
dụng chứ.
Sở Hi Thanh quay đầu cười nhìn Lục Loạn Ly: “Còn nhớ ta từng nhờ phụ thân
ngươi xông vào hoàng cung giúp ta làm một chuyện không? Khi đó ta đoán Vũ
Côn Luân sẽ không trung thành có một không hai với Kiến Nguyên đế, chắc
chắn sẽ có đề phòng.”
“Hắn chế tạo bộ thi khôi này, nhưng không lấy bản thân Kiến Nguyên đế làm
chủ thi, mà là dùng ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’ làm
căn cơ, sự thực cũng chứng minh phán đoán của ta là đúng.”
Nếu lấy bản thân Kiến Nguyên đế làm thi chủ, hắn chắc chắn phải gánh chịu áp
lực nhất định.
Thi khôi càng mạnh, Sở Mính hận hắn càng sâu, thì nguyên thần của Kiến
Nguyên đế cũng phải chịu áp lực càng nặng.
Muốn gánh chịu một con sát thi cấp bậc Gần Thần cũng không phải chuyện dễ
dàng gì.
Mỗi ngày Kiến Nguyên đế thậm chí còn phải tiêu hao lượng chân nguyên và
thần thức nhất định.
Nhưng nếu hắn lựa chọn làm như vậy, thì người ngoài sẽ không có bất kỳ cơ hội
nào để lợi dụng.
Còn dùng ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’ làm căn cơ, thì
đại trận này sẽ trấn áp Sở Mính thay hắn.
Danh Sách Chương: