Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bò sát?”
Chuyển Luân tinh quân ngưng thần suy nghĩ một chút, rồi lập tức biến sắc: “Là
Chập Long, con của Long Khôi?”
Long Khôi chính là đầu Ứng Long cuối cùng trong thiên địa.
Chập Long và trưởng tử, cũng là con Chập Long duy nhất trong thiên địa.
Trong truyền thuyết, lúc long này ra đời thì trời sinh yếu đuối, đại đa số thời
gian đều chìm trong giấc ngủ say.
Nhưng nó lại kế thừa tất cả sức mạnh của Long Khôi, thực lực không kém hơn
các đời Ứng Long.
Chập Long ngủ đông đã tỉnh, thét một tiếng động Thiên Sơn!
“Quả nửa là hắn!”
Thần Thất Sát cười gằn một tiếng: “Nhất thời sơ ý, lại để cho hắn âm thầm đẩy
chuyện ‘âm dương một thể’ này đến mức này.”
Chuyển Luân tinh quân lại tê cả da đầu, trong lòng sinh ra ý khiếp sợ.
Chập Long đã lên kế hoạch cho ‘âm dương một thể’ đến nước này, nhất định sẽ
liều mạng để hoàn thành.
Chân thân của con rồng này vẫn trốn ở phàm giới, một khi bản thể của Chập
Long hàng lâm, Chuyển Luân tinh quân hắn chắc chắn phải chết!
Còn về phần Thần Thất Sát, thực lực của hắn mười không còn một, lại còn là
một cái phân thần hóa thể mười không còn một, căn bản là không trông cậy nổi.
“Nếu ta đã biết, há có thể để hắn toại nguyện?”
Thần Thất Sát giấu hai tay trong tay áo, ánh mắt đầy chờ mong: “Yên tâm,
chúng ta chỉ phá hoại âm mưu của hắn, chứ không phải chém giết chính diện
với bản thể của hắn. Hơn nữa, các vị tinh quân ở trên trời cũng sẽ không ngồi
xem. Huống hồ, đã đến nước này rồi, chẳng lẽ Chuyển Luân tinh quân ngươi
còn có thể rời đi sao?”
Miệng Chuyển Luân tinh quân không khỏi đắng chát, hắn biết mình không đi
nổi.
Như vậy không thể nghi ngờ là làm trái với ý của các thần.
Khóe môi Thần Thất Sát hơi cong lên: “Không phải ngươi muốn ta ra tay diệt
trừ Vô Tướng thần tông của nhân tộc sao? Chờ chuyện âm dương một thể này
kết thúc, ta sẽ đi gặp hắn một lần.”

Sở Hi Thanh không biết hai vị thần linh đang ẩn giấu ở cách đó không xa.
Hắn đứng ngoài ngàn dặm, đưa mắt nhìn tòa Băng Thành và bốn tòa thành con
đang lơ lửng giữa trời kia.
“Chủ thượng?”
Phong Tam nhìn Sở Hi Thanh với vẻ ngờ vực: “Khí tức của chủ thượng lạnh
lùng nghiêm nghị, sát cơ rất ác liệt, lẽ nào trong Băng Thành có gì đó dị thường
sao?”
Thời gian cũng đã trôi qua một canh giờ.
Cực Đông Băng Thành cũng phản ứng khá là nhanh nhẹn.
Sau khi Vấn Thù Y ra tay, thì có một lượng lớn cấm quân và võ tu đi ra khỏi
thành, càn quét và tìm kiếm bốn phía.
Từ nơi bọn họ đứng, có thể thấy rất nhiều tướng sĩ của Băng Thành đang tìm
tòi.
Bên trong Cực Đông Băng Thành cũng đang thanh tra chỉnh đốn, thỉnh thoảng
lại phát ra những tiếng nổ.
Lẽ ra Sở Hi Thanh phải yên tâm mới đúng.
Nhưng hắn vẫn đứng ở ngoài Băng Thành, sát ý càng ngày càng mạnh.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại mỉm cười: “Ta chỉ là cảm khái thôi, xem ra Sở mỗ
làm người rất thất bại, kẻ thù ở khắp mọi nơi.”
Hắn chỉ chỉ về phía Cực Đông Băng Thành: “Hiện giờ, có khoảng 5 đến 10%
người trong thành này có địch ý và sát niệm với ta.”
Hai mắt Phong Tam không khỏi híp lại.
Cực Đông Băng Thành có khoảng 150 triệu nhân khẩu, phân tán ở các thành
con và phân thành.
Đại quân lại chinh chiến ở bên ngoài, đại đa số thành nhỏ và phân thành đều
dùng để trấn áp địa phương.
Lúc này, ngoại trừ 90 vạn cấm vệ quân bảo vệ chủ thành ra, thì còn có khoảng
30 triệu phụ nữ trẻ em người già và thợ thủ công.
5% đã là rất khoa trương.
Cân nhắc đến tốc độ truyền bá tin tức, đại đa số người trong Băng Thành còn
chưa biết Sở Hi Thanh đã đến.
Hắn suy tư: “Xem ra có rất nhiều người trong Băng Thành không muốn nhìn
thấy chủ thượng thân cận với Vấn thành chủ.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh lại hơi bất đắc dĩ.
Hắn biết những người có địch ý với hắn này, quá nửa đều là di thần của nước
Trấn Hải.
Đổi lại là hắn, mắt nhìn thấy thành chủ của mình rơi vào vòng tay của người
khác, thì cũng sẽ sinh ra bất mãn.
Vấn đề là đã như vậy, thì hắn không thể đi vào trong thành tìm kiếm cao thủ của
triều đình.
“Thôi!”
Sở Hi Thanh liếc nhìn bốn phía một cái, cuối cùng chọn một ngọn núi tương đối
cao ở trong phạm vi ngàn dặm, rồi ngự không bay qua.
Hắn lấy tay làm đao, cắt một tảng đá khổng lồ trên đỉnh núi, rồi khoanh chân
ngồi xuống.
“Cứ chờ ở đây trước đi.”
Phong Tam bật cười, đi đến sau lưng Sở Hi Thanh: “Xem ra chủ thượng vẫn
không thể từ bỏ Vấn thành chủ?”
Hắn cảm thấy Sở Hi Thanh lo lắng hơi nhiều.
Vấn Thù Y là nhân vật cỡ nào?
Đó là tồn tại giống như thần, là người dẫn dắt một đám trẻ em và người già
chinh phục toàn bộ Hạch Châu, nào cần người lo lắng thay cho nàng?
Sở Hi Thanh híp mắt lại: “Nếu là thời điểm khác, thì ta sẽ không lo lắng. Vấn
đề là Băng Thành bây giờ có rất nhiều lục đục với nàng. Không tận mắt nhìn
thấy đại tế kết thúc, ta không yên tâm.”
Phong Tam ngẩn người, sau đó gật đầu: “Cũng có đạo lý. Đại đa số thời gian, bị
người của mình đâm một đao, mới là khó lòng phòng bị nhất.”
Bạch Tiểu Chiêu đứng trên bả vai Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhất thời run rẩy.
Nàng cảm thấy câu này của Phong Tam như là đang trào phúng mình.
“Hừ!”
Bạch Tiểu Chiêu nghĩ thầm, tạm thời không viết nhật ký nữa vậy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK