Giọng nói Quyền Tư Không khàn khàn, ánh mắt điên cuồng: “Không thể!
Không thể nào, ngươi đã chết rồi, không thể sống được, ta tận mắt . . .”
Giọng nói của hắn chợt im bặt.
Mây mù đỏ thắm quanh người Sở Vân Vân đã biến mất, nàng cũng thu hồi bí
pháp.
Gương mặt thanh lệ xuất trần của nàng đã bại lộ trước mắt Quyền Tư Không.
Cặp mắt màu xanh lam kia đang lạnh lẽo nhìn Quyền Tư Không.
“Tận mắt nhìn thấy ta chết, phải không? Đáng tiếc là trời không nhận ta, Tần
mỗ đã trở về từ địa ngục, bắt đầu đòi nợ máu với các ngươi!”
Ầm!
Thân thể Quyền Tư Không lập tức hóa thành một bó đuốc, lửa trắng bốc lên
ngập trời.
Sau đó, từng tia tinh nguyên tinh khiết màu đỏ tươi bị Nghịch Thần chi hỏa tinh
luyện, sau đó hút vào trong cột cờ, khiến cho mặt ngoài của cột cờ này xuất hiện
từng cái từng cái phù văn kỳ dị màu vàng óng.
Sở Vân Vân không khỏi nhìn cột cờ trong tay với ánh mắt suy tư.
Nàng nhận ra cột cờ này đã khôi phục một ít lực lượng, cường độ của Nghịch
Thần chi hỏa cũng mạnh hơn.
Khi nàng giết những võ tu khác, thì tình huống này chưa từng xuất hiện.
Chỉ có Quyền Tư Không và Kim Liệt là khác biệt, sau khi Nghịch Thần chi hỏa
thiêu đốt bọn họ, thì lại đản sinh ra loại nguyên lực chí tinh chí thuần màu đỏ
tươi này.
Hai người này cũng có chút đặc thù, tu vị đều bước vào nhị phẩm, khí huyết và
nguyên thần đều cực kỳ mạnh mẽ, trong cơ thể còn ẩn giấu lực lượng thần linh!
Sở Vân Vân không suy nghĩ nữa, ánh mắt nàng lóe lên, thân thể hóa thành một
tia chớp, nhanh chóng qua lại ở bên trong mây mù.
Muốn nghiệm chứng suy đoán của nàng, tìm một người nữa để thử là được rồi,
đúng không?
Lúc này, đám người chung quanh rốt cuộc cũng phát hiện ra tình huống khác
thường.
Chỉ trong khoảnh khắc, người bọn họ thế mà lại càng ngày càng ít.
Hai đại cao thủ là Vô Ảnh Thần Thủ - Kim Liệt và Thực Nhật Thủ - Quyền Tư
Không đều biến mất, không thấy bóng dáng.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Lâm huynh, Lâm huynh, ngươi ở nơi nào?”
“Không thấy Tam Chỉ Thần Cơ – Trương Thúy Vũ, thái thượng trưởng lão
đâu?”
“Chỉ sợ thái thượng trưởng lão gặp bất trắc rồi! Trong mây mù dày đặc này còn
có cao thủ khác. . .”
“Không thể nào! Mới được bao lâu chứ? Dù là mười vị trí đầu Thiên Bảng, thì
cũng không thể giết chết thái thượng trưởng lão của chúng ta trong thời gian
ngắn như vậy!’
“Trừ phi là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y!”
Lúc này, cũng có người ý thức được không ổn!
“Tán mây mù! Mau tán mây mù đi!”
“Đại Hắc Thiên tiền bối, tại hạ Huyết Bức sơn Lâm Du, làm phiền tiền bối thu
hồi Già Thiên chi pháp, vãn bối vô cùng cảm kích.”
“Nhật Già La, ta xxx ông nội ngươi, còn không mau thu hồi mây khói?”
Đại Hắc Thiên - Nhật Già La không lên tiếng, hắn đứng im tại chỗ, không nói
tiếng nào, không có phản ứng gì.
Hắn nghĩ thầm, tản mây khói thì dễ, nhưng muốn hắn thu hồi mây khói thì
không đơn giản như vậy.
Cái này cũng không phải là thứ hắn có thể quyết định.
Huống hồ chỉ một mình hắn thu hồi mây khói thì lại có tác dụng gì?
Hồ Tâm Mị ở cách đó không xa vẫn đang liều mạng thả khói kìa.
Trước khi tiến vào đây, nữ nhân này còn luôn mồm cảnh báo hắn, bây giờ thả
khói còn nhiều hơn hắn kìa.
Yến Quy Lai đứng ở trên lưng tiểu Huyền Vũ cũng bừng tỉnh.
Hắn liếc mắt nhìn hai đầu nguồn của mây khói kia, lòng thầm nói thì ra là như
vậy.
Bảo sao hai người này luôn đi sát bọn họ.
Lúc này, áp lực của Yến Quy Lai đã giảm mạnh.
Hai đối thủ còn lại của hắn cũng không dám hiện thân nữa.
Yến Quy Lai quay người nhìn về phía Kiếm Tàng Phong: “Người kia là ai?”
Vị cao thủ thần bí này là người của đội ngũ khác, hay là một người trong đội
ngũ sáu người của Sở Hi Thanh?
“Ta không xác định.”
Kiếm Tàng Phong cũng có chút suy đoán, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì:
“Mặc kệ người này là ai, đều là đồng bạn của Vô Tướng thần tông ta. Sư thúc
ngài cứ yên lặng ngồi xem là được, tự nhiên có thể hiểu rõ ràng.”
Trong khi hắn nói chuyện, Sở Vân Vân đang nhanh chóng qua lại bên trong
mây khói.
Nàng vừa tìm kiếm kẻ địch ở bốn phía, vừa liếc mắt nhìn nơi trung ương của
tầng bảy này.
Đám võ tu trong mây khói đều là hạng người khôn khéo.
Lúc mới bắt đầu thì bọn họ còn chưa kịp phản ứng, nên bị Sở Vân Vân ung
dung tàn sát.
Bây giờ bọn họ đều chạy ra xa, cực lực ẩn giấu khí cơ, thu hồi chân nguyên.
Không đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không phát ra động tĩnh gì, hoặc là chế
tạo tạp âm ở nơi xa xa, hòng quấy rầy phán đoán của Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân bây giờ chỉ có thể cầu may, giết chết tất cả kẻ thù nằm trong phạm
vi cảm ứng của nàng.
Cùng lúc đó, nàng cũng đang nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Vị huynh trưởng này của nàng đang ẩn thân ở cách đó không xa, lặng yên
không một tiếng động mà dòm ngó Vấn Thù Y, và cả những người ở bên cạnh
nàng.
Sở Vân Vân hơi bận tâm.
Tên khốn này đến cùng là muốn làm gì?
Danh Sách Chương: