Lục Cửu Lý nghĩ thầm, vị Sở tiểu muội này vẫn có tấm lòng nhân hậu.
Hắn nhìn bản đồ, rơi vào suy tư: “Kế sách này đúng là có thể phá địch, nhưng
chúng ta xây đập ở sông Cửu Đao, chưa chắc đã có thể làm được không có động
tĩnh, nếu như thám tử của bọn họ phát hiện thì sao?”
Sở Vân Vân nghe vậy thì mỉm cười, nàng nhàn nhã thong dong ngồi xuống ghế,
cầm chén trà nóng ở bên cạnh lên, thổi nhẹ một hơi.
“Người đời đều biết, Cửu Đao Ổ chính là đường lui mà huynh trưởng ta chuẩn
bị cho Thiết Kỳ Bang, Lục đường chủ có thể dùng danh nghĩa xây trại để đưa
người qua đó. Nếu như việc này bại lộ cũng không sao, châu quân của Vương
Thăng cũng khó có thể vượt qua huyện Thượng Lưu. Bọn họ không thể phá
Cửu Đao Ổ, không thể đánh vỡ đập nước ở Cửu Đao Ổ trước, thì làm sao dám
tấn công Thượng Lưu?”
Mắt Lục Cửu Lý không khỏi híp lại.
Địa hình Cửu Đao Ổ hiểm trở, nào có dễ dàng công phá như vậy?
Châu quân Đông Châu lại không thể phát huy ưu thế binh lực của mình ở trong
Tây Sơn.
“Vậy là đủ rồi!” Trong mắt Thiết Tiếu Sinh lên lên một tia kỳ dị, hắn vỗ vỗ bản
đồ một cái: “Chúng ta có thể nghênh địch ở huyện Thượng Lưu! Chỉ cần có thể
kéo dài một tháng, Vương Thăng nhất định phải chiêu an Thiết Kỳ Bang ta!
Đám ngự sử ở Yêm đảng ở trong triều cũng không thể làm gì hơn!”
Lúc này, thần sắc hắn hơi động, nhìn về phía Sở Vân Vân: “Đúng rồi! Tiểu Sở
đâu? Hắn ở quận Thái Sơn thế nào? Khi nào mới trở về?”
Sở Hi Thanh đánh du kích ở quận Thái Sơn, ‘tự mình’ đánh giết hơn mười vị
cao phủ ngũ phẩm lục phẩm, khiến cho sĩ khí của Thiết Kỳ Bang tăng mạnh, tất
cả đều cảm thấy vinh dự, lại càng khâm phục vị Thiếu kỳ chủ này.
Tuy nhiên, Thiết Tiếu Sinh vẫn lo lắng cho an toàn của Sở Hi Thanh.
“Chắc hẳn là sắp trở về rồi.”
Sở Vân Vân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó lại thở một hơi,
thổi khí trắng ở trên cốc trà, lá trà trong cốc nhẹ nhàng đung đưa.
“Thật ra thì người của Huyết Bức sơn và Sát Sinh lâu đều không thể ngăn cản
hắn rồi. Nhưng hắn nói là một làm một chuyện lớn, phải một hai ngày sau mới
trở về.”
Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng, bảo quát cả đám người Lý Thần Sơn,
đều nhìn vào Sở Vân Vân.
Vị thiếu nữ ở trước mắt này bày mưu nghĩ kế, quyết định thắng thua, khiến cho
hắn nghĩ đến Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca.
Nhưng mà Bá Võ Vương điện hạ xưa này đều bá đạo quả quyết, dứt khoát
mạnh mẽ, phong mang bức người.
Sở Vân Vân này thì lại có một loại phong cách khác.
Nàng nhàn nhã ôn hòa, ung dung không vội, cử trọng nhược khinh, chỉ hời hợt
dăm ba câu là đã có thể hóa giải tình thế nguy hiểm của Thiết Kỳ Bang rồi.
Khi Sở Vân Vân đang tổ chức nghị sự ở bến tàu phía đông thành, thì Sở Hi
Thanh đang đứng trên một gò núi nhỏ ở quận Thái Sơn, hắn đốt lửa, ăn một cái
đùi lợn rừng nướng.
nơi này tràn đầy mùi thịt, hương thơm bay bốn phía. Còn có bảy cái chân lợn
rừng to đến dọa người đang bị cành cây đâm xuyên và gác trên lửa, thỉnh
thoảng lại có dầu mỡ nhỏ xuống, phát ra những tiếng xèo xèo.
Bên trái Sở Hi Thanh lại là Bát Tí Kim Cương Kiếm – Bộ Yên Thành, bên phải
hắn là Ngũ vĩ bạch điêu Bạch Tiểu Chiêu.
Lẽ ra hắn đốt lửa nướng heo là một chuyện vô cùng nguy hiểm vào lúc này, dù
sao quanh đây còn có mấy trăm vị cao thủ đang muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh bây giờ đã không lo lắng bị bại lộ hành tung nữa rồi.
Hắn nhóm lửa ở đây, chính là có vài phần khiêu khích.
Sở Hi Thanh và Bạch Tiểu Chiêu đã không khai trương rất lâu rồi. Chiến tích
của bọn họ đều là của mấy ngày trước, khi vừa mới tiến vào quận Thái Sơn.
Có điều, từ khi đám bộ đầu của Lục phiến môn, sát thủ của Sát Sinh lâu và Ma
tu Huyết Bức sơn bị tử thương nặng nề ở quận Thái Sơn, thì đám người này đã
hết sức cẩn thận.
Bọn họ vẫn giăng lưới truy tìm trong núi, nhưng đều là đoàn đội một hai trăm
người.
Theo thời gian trôi qua, đám cao thủ kia thà rằng bỏ qua cơ hội giết Sở Hi
Thanh, cũng không dám đi lạc đàn.
Vì vậy, mấy ngày hôm nay bọn họ không có thu hoạch gì đáng nói, cả ngày
hôm nay chỉ giết được mấy tên sát thủ của Sát Sinh lâu.
“Tay nghề của Thiếu kỳ chủ không tệ, tại nơi hoang sơn dã lĩnh thiếu muối
thiếu dầu này, lại có thể nướng thịt lợn rừng ngon như vậy.”
Bộ Yên Thành ăn như hùm như sói, ăn miếng thịt to: “Có điều, ngươi định trở
về Tú Thủy vào lúc nào? Ngươi muốn dùng lửa trại này để dẫn đám người ở
ngoài bốn mươi dặm kia lại đây, nhưng mà nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như
là không bị lừa rồi. Thiếu kỳ chủ, ngươi tiếp tục ở chỗ này cũng không có ý
nghĩa gì.”
Hắn gặp Sở Hi Thanh vào năm ngày trước.
Hai vị cao thủ thần bí kia thì như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Diệp
Tri Thu thì do Lục phiến môn, nên không thể trực tiếp hiện thân bên cạnh Sở Hi
Thanh, chỉ có một mình hắn là không quan tâm, đi theo bên người Sở Hi Thanh,
cùng nhau đối phó kẻ địch.
Danh Sách Chương: