Nhưng vẫn còn có hơn 20 người vẫn lạnh lùng và âm u như cũ.
Do Cực Đông Băng Thành giải tán, vương thượng Vấn Tố Y bị ép phải tự
phong ấn, nên đám người này cực kỳ hận người của Trưởng Tôn gia.
Ngàn tỷ con dân Băng Thành mất gia viên, chính là vì đám nghiệp chướng này.
Sở Hi Thanh lại mỉm cười, sắc mặt thân thiện ôn hòa: “Nhược Lam, ngươi đến
rất đúng lúc, ta có việc quan trọng muốn giao cho ngươi đây.”
Trưởng Tôn Nhược Lam nghe vậy thì trái tim hơi run lên, chỉ cảm thấy vạn
phần cảm kích.
Sở Hi Thanh nói chuyện như nói với thuộc hạ, cũng như nói với vãn bối.
Trưởng Tôn Nhược Lam không ngại là thuộc hạ của Sở Hi Thanh, nhưng lại
chú ý đến việc mình trở thành vãn bối của Sở Hi Thanh… Trưởng Tôn Nhược
Lam nàng lớn hơn Sở Hi Thanh mấy trăm tuổi kìa!
Nhưng mà theo lễ, thì Sở Hi Thanh bây giờ đúng là trưởng bối của nàng.
Đây là phu quân của mẫu hậu…
Trưởng Tôn Nhược Lam cố gắng trấn áp dị dạng trong lòng, mặt không cảm
xúc đi về phía bản đồ.
Đây là bản đồ mà mẫu hậu thường dùng, phía trên có đánh dấu phương vị của
quân đội triều đinh và Băng Thành.
Mà lúc này, trên bản đồ còn vẽ thêm mười mấy mũi tên vẫn còn chưa khô mực.
Trưởng Tôn Nhược Lam hiểu binh pháp, chỉ liếc mắt nhìn đã biết đây là bản đồ
rút quân, bao quát cả tuyến phía nam, tuyến phía bắc và chiến trường trung
ương Huy Châu.
Người vẽ lộ tuyến này, hiển nhiên là nắm rõ địa hình phụ cận, lựa chọn đường
lui rát thỏa đáng.
Trưởng Tôn Nhược Lam lại nhìn bút lông trong tay Sở Hi Thanh, nghĩ thầm vị
Vô Cực Đao Quân này cũng có mấy phần trình độ trên binh pháp.
Sở Hi Thanh chờ một lát, mới mở miệng hỏi Trưởng Tôn Nhược Lam: “Nhược
Lam, nếu như không có ngươi, 170 vạn tướng sĩ ở phía nam kênh Sơn Dương
có thể an toàn lùi về Phì Châu không?”
Trưởng Tôn Nhược Lam hơi suy ngẫm, liền gật đầu: “Chỉ cần Thiết Kỳ Bang
xuất binh tiếp ứng thì không có vấn đề gì lớn. Thiên Đông Chiên Hổ - Nguyên
Thụy, và Thiết Thương Chiến Soái – Lang Thiên Khải dưới trướng ta đều là
danh tướng. Hơn nữa thực lực của bọn họ cũng rất mạnh, tuy tu vị chỉ là nhị
phẩm, nhưng lại có thể chống lại rất nhiều nhất phẩm, là người đáng tin cậy.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, hiện ra vẻ hài lòng: “Như vậy Nhược Lam ngươi có
nắm chắc chấp chưởng đại quân phía bắc không? Ta có thể cho ngươi toàn
quyền xử lý.”
Thiết Kỳ Bang nghe vậy thì nhíu mày: “Không nắm chắc, bên kia đều là bộ hạ
cũ của Vấn Thiên Khuyết, mấu chốt là rất nhiều tướng lãnh của Trưởng Tôn gia
đều ở quân đội phía bắc. Ngoài ra Vấn Thiên Khuyết từng chấp chưởng cấm
quân 200 năm, rất có uy vọng trong quân.”
Vấn Tố Y làm như vậy, mục đích chính là mượn năng lực và uy vọng của Vấn
Thiên Khuyết để khống chế đám tướng lãnh phe phái Trưởng Tôn gia.
Nhưng mà bây giờ, Vấn Thiên Khuyết và Vấn gia đã phản bội, đại quân phương
bắc đã trở nên không đáng tin.
“Như vậy tướng sĩ tầng chói thì sao? Bọn họ cũng không quan tâm Vấn gia hay
Trưởng Tôn gia gì cả, ta hi vọng ngươi có thể mau chóng đi qua đó, cố gắng tổ
chức bọn họ lại.”
Sở Hi Thanh nhìn bản đồ, vẻ mặt như tính trước: “Còn những tướng lãnh hơi
thân cận với Vấn gia và Trưởng Tôn gia kia, bọn họ chưa chắc đã muốn phản
bội Tố Y, cũng chưa chắc đã muốn đi theo Trưởng Tôn Binh Quyền và Trưởng
Tôn Nhược Ly vào chỗ chết.”
“Nhược Lam ngươi có thể giúp ta nhắn một câu, Sở mỗ có thể hứa hẹn với bọn
họ, sẽ bỏ qua tất cả sai lầm cũ, tất cả ân oán cũ. Nếu bọn họ tin tưởng nhân
phẩm của Sở mỗ, thì có thể hiệu lực cho Sở mỗ, quân thần chúng ta sẽ bắt đầu
lại từ đầu.”
Trưởng Tôn Nhược Lam nghe vậy thì ngẩn ra, bình tình nhìn Sở Hi Thanh:
“Sở… vương thượng tin bọn họ?”
Sở Hi Thanh không khỏi cười khẽ một tiếng, lại nhìn Trưởng Tôn Nhược Lam:
“Ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội phản bội.”
Thiết Kỳ Bang của hắn bây giờ cũng có một đám nội quỷ, có nhiều hơn cũng
không sao.
Rận nhiều không sợ ngứa.
Sở Hi Thanh lại gõ gõ ngón tay lên bản đồ: “Mấu chốt là hai con đường này, dù
thế nào thì cũng không thể bị cắt đứt.”
Trưởng Tôn Nhược Lam nhìn bản đồ một chút, lập tức hiểu ra.
Sở Hi Thanh chỉ chính là hai con đường để 590 vạn quân chủ lực của Băng
Thành rút về U Châu.
Hai con đường này là mấu chốt nhất.
Nếu hai con đường này bị chặt đứt, như vậy gần 600 vạn tướng sĩ sẽ rơi vào
tuyệt cảnh.
Thật ra thì nếu Sở Hi Thanh tự ra tay tiếp ứng những tướng sĩ này thì rất dễ
dàng.
Nhưng khi Trưởng Tôn Nhược Lam nhìn thấy mẫu hậu, liền biết trách nhiệm
quan trọng nhất của Sở Hi Thanh vẫn là bảo vệ mẫu hậu.
“Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức, không nhục sứ mệnh.”
Trưởng Tôn Nhược Lam đầu tiên là tuân mệnh, rồi lại hỏi: “Có câu này của
vương thượng, ta có nắm chắc chưởng khống ít nhất sáu phần mười tướng sĩ
phương bắc. Nhưng trở ngại lớn nhất bây giờ chính là thái sư Độc Cô Thủ!’
“Độc Cô Thủ?”
Sở Hi Thanh ngẩng đầu nhìn về phía tây, trong mắt hiện ra ý lạnh: “Yên tâm!
Trận chiến này, hắn không có cách nào ra tay.”
Có lẽ Sở Vân Vân đã tìm được vị thái sư Đại Ninh kia rồi!
Trận chiến này, cũng sắp bắt đầu rồi!
Danh Sách Chương: