Thổ Đức Tinh Quân lập tức kéo Kiến Nguyên đế và Đế oa chìm xuống lòng đất.
Hắn lo lắng quan tài đá có vấn đề nên không dám sử dụng, đã thay đổi một
chiếc giường đá khác, để thần khu của Đế Oa nằm lên đó.
Ngoài mấy ngàn dặm, cuộc chiến của Thạch Thần và Thổ Thần cũng đã kết
thúc.
Sau khi Sở Hi Thanh thi triển Chư Thần Hoàng Hôn và quét sạch các thần.
Tình hình chiến đấu của hai vị Tổ thần này đã hoàn toàn thay đổi mùi vị, đã
thành cuộc chiến để Thạch Thần – Thạch âm hả giận.
Vị Tổ thần này gần như điên cuồng công kích Mộng Thần, như giòi trong
xương, không chết không thôi.
Mộc Thần – Linh Uy bị Sở Hi Thanh ‘mượn’ Cấp Thiên chi pháp, đã không thể
áp chế được Thạch Thần, tiếp đó lại là chó cắn áo rách, không còn Thần Bàn
Nhược trợ giúp lừa gạt thiên địa, hắn bị chín tầng mây ảnh hưởng rất nhiều,
càng không phải đối thủ của Thạch Thần.
Sau khi Sở Hi Thanh thu được thắng lợi, Mộc Thần lại không dám ở lại phàm
giới lâu hơn.
Vì thoát khỏi Thạch âm, hắn đã phải trả giá đắt, vỏ cây đều bị Thạch Thần lột
xuống.
Phải biết, cây cỏ và Cự linh không giống nhau, chỗ yếu hại của họ nằm ở da
chứ không phải tim.
Linh Uy hợp làm một với một cây sồi tiên thiên, cũng kế thừa đặc điểm của cây
cối.
Đối với hắn mà nói, cái giá này cực kỳ nặng nề.
Khi Linh Uy trốn vào tinh không, Thạch Thần vẫn đứng sừng sững trên địa địa,
ngóng nhìn các ngôi sao trên trời.
Gương mặt bằng đá tảng của nàng không hề có biểu cảm gì.
…
Sở Hi Thanh nhắm mắt lại, cảm nhiên liên hệ chiều sao của mình với thiên quy
Nhai Tí.
Hắn có thể cảm ứng được thiên quy Nhai Tí đang cường hóa.
Trận chiến ngày hôm nay, hắn không chỉ hoàn thành báo thù với Kiến Nguyên
đế, mà còn ép tên đầu sỏ là Thần Bàn Nhược rơi vào chỗ chết.
Chiến công bất ngờ này, để cho thiên quy Nhai Tí của hắn được cường hóa rất
nhiều.
Thiên quy này vốn nằm ở rìa tầng thứ tư của thiên đại, nó đang bắt đầu đi vào
trong, đã tiếp cận với tầng thứ năm!
Điều này cũng có nghĩa, Sở Hi Thanh đã trở thành Sáng Đạo Giả của đầu thiên
quy này.
Điều này khiến cho Sở Hi Thanh còn chưa đăng thần, nhưng cơ thể đã sản sinh
ra lượng lớn nguyên chất Nhai Tí.
Thiên quy Hỗn Độn và Như Ý của hắn cũng được lợi từ đó, ngay cả Tru Thiên
cũng được cường hóa ở trình độ nhất định.
Địa vị trên Như Ý của Sở Hi Thanh đã tăng mạnh, còn trở thành Thánh Giả của
Hỗn Độn chi pháp…
Hắn đã thành công với tất cả nghi thức của mình.
Dù Hỗn Độn có biến số vô cùng, cũng phải vận chuyển theo ý chí của hắn.
Sau này hơi lắng đọng, là có thể bước vào Vĩnh Hằng.
Sở Hi Thanh cảm ứng một lát, liền nhìn về phía bảng nhân vật của mình.
Ước Nguyện Thạch: 4343794….
Số lượng quá nhiều, không đếm nổi.
Vị vậy, tuy trận chiến này không thể giết chết mấy thần linh kia, nhưng vẫn rất
có lời.
Sở Hi Thanh lập tức thu hồi suy nghĩ, đi đến bên cạnh Sở Vân Vân.
Hắn nghi ngờ hỏi: “Vân nhi, hình như tâm trạng của ngươi không đúng lắm?”
Sở Vân Vân vốn đang đứng thất thần tại chỗ.
Nàng hơi gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Khi nhìn thấy vị Thiên đế
đời đầu kia, ta bỗng nhiên giận không nhịn nổi, muốn giết chết nàng.”
Sở Vân Vân hơi dừng lại, do dự nói: “Ta có chút hoài nghi, mình chính là nửa
chân linh còn lại trong miệng Thổ Đức Tinh Quân.”
Lục Loạn Ly vốn đang thu dọn chiến trường.
Các thần khí do thần linh ký thể này rất bất phàm, dù đã vỡ vụn thì tài liệu vẫn
rất có giá trị, có thể chế tạo ra vài cái thần khí mạnh mẽ.
Còn cả những thần huyết rơi rụng kia nữa, nói không chừng sau này có cơ hội
dùng đến.
Nàng nghe thấy Sở Vân Vân nói câu này, liền ngạc nhiên không thôi.
Sở Vân Vân tự nhận mình là chân linh ấu nữ của Đế Oa?
Nàng lại không phải không cha không mẹ!
Nếu không phải Lục Loạn Ly hiểu rõ tính cách của Sở Vân Vân, suýt nữa đã
muốn mở miệng nói nữ nhân này quá không biết xấu hổ.
“Thì ra là vậy.”
Sở Hi Thanh cũng suy tư: “Cũng không phải là không có khả năng, thật ra lúc
nãy ngươi có thể trực tiếp mở miệng hỏi.”
Tu vị đến cấp bậc của họ, linh thức cực kỳ mẫn cảm.
Nàng không thể tức giận vô duyên vô cớ. cũng không thể muốn giết người mà
không có lý do.
Hơn nữa, tình hình bây giờ chính là vậy, Sở Hi Thanh không thể giúp chết
Thiên đế đời đầu, còn Thần Bàn Nhược cũng không thể giết chết nửa chân linh
còn lại của ấu nữ Đế Oa.
Vì vậy, khó mà nói được nửa chân linh kia đang nằm trong trạng thái gì.
Sở Vân Vân nghe vậy thì cố gắng che giấu vẻ lúng túng trên mặt.
Nhưng mặt nàng vẫn hơi đỏ lên: “Vừa rồi, khi các ngươi nói chuyện thì ta đã ra
sức thể hiện sự đặc thù trong nguyên thần của mình. Bởi vậy có thể thấy là ta
nghĩ nhiều rồi.”
Nếu nàng là nửa chân linh kia, Đế Oa đã có thể nhận ra.
Chẳng lẽ muốn nàng mở miệng nói, ta có thể là con gái ngươi, ngươi nhìn kỹ
một chút?
Sở Vân Vân không có da mặt này.
Nàng có cha có mẹ.
Tuy rằng mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng bị người bức tử khi nàng 14 tuổi,
nhưng cũng không có đạo lý vội vàng chạy đi nhận người khác là mẹ.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, bảo sao vừa rồi Sở Vân Vân lại triển khai nguyên thần
ra bốn phương tám hướng.
Thì ra là có nguyên do…
“Vậy cũng chưa chắc, Đế Oa đang rất yếu, chưa hẳn đã có thể nhận ra, cũng có
thể là vì Thần Bàn Nhược nữa.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vẫn phải nghĩ biện pháp tìm chứng cứ.
Chẳng may là thê tử của mình thì sao?
“Ừm.”
Sở Vân Vân cũng không biết tâm trạng của mình bây giờ là sao.
Nàng vẫn rất để ý đến chuyện tâm trạng mất khống chế vừa rồi.
Muốn trừ khử Thiên đế đời đầu, nhất định phải tìm được một nửa chân linh kia.
Với lại, không biết vì sao mà nàng luôn có loại cảm giác thân thiết không tên
với Đế Oa, vô thức sinh ra chút tình cảm quấn quýt.
Sở Vân Vân thầm cảm thấy mình thật không biết xấu hổ.
Nàng lại nhìn vào ống tay của của Sở Hi Thanh: “Trong ống tay áo của ngươi là
gì?”
Sở Vân Vân cũng cảm giác được, trong ống tay áo của Sở Hi Thanh có một sinh
mệnh nhỏ.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Chiêu trên đỉnh đầu vẫn tức giận đến giờ.
Sở Hi Thanh mỉm cười, hắn đầu tiên là dùng Như Ý chi pháp che đậy quanh
người, rồi mới móc ra một con dị thú to bằng nắm đấm.
Nó đầu rộng, có cổ dài như rồng, thân thể lại như chó.
Con dị thú này vừa mới sinh ra, dùng ánh mắt mông lung nhìn ngó thế giới này.
“Đây là … Vọng Thiên Hống?” Con ngươi của Sở Vân Vân hơi co lại.
“Ý thức của nó bị thiên đạo và căn nguyên thiên địa tiêu diệt rồi cơ mà?”
Khi Thần Bàn Nhược ngã xuống, Vọng Thiên Hống cũng không thể trả nợ nữa,
ý thức đã không còn tồn tại.
Chỉ còn lại một chút máu thịt không còn linh trí, thi độc và máu thịt càng cuồng
bạo và khó khống chế hơn.
“Đây không phải là Vọng Thiên Hống, mà là Triều Thiên Hống.” Sở Hi Thanh
bật cười: “Một điều khoản trong khế ước giữa ta và Vọng Thiên Hống, chính là
mỗi một phân máu thịt của nó, mỗi một điểm hồn chất của nó, vĩnh viễn phải
làm việc cho ta.”
Sở Vân Vân lập tức hiểu ra.
Sở Hi Thanh mượn lực lượng thiên đạo để tiêu diệt nguyên thần Vọng Thiên
Hống, sau đó mượn Thần Khế thiên bi, tái tạo chân linh cho Vọng Thiên Hống.
Đây là một con thần thú nhân tạo mới được sinh ra, căn cơ ở long khí của nhân
tộc, có thể gọi là Triều Thiên Hống, là một binh khí mạnh mẽ để đối phó với
các thần…
Khóe môi của nàng lại cong lên lần nữa, lại có thêm mấy phần tự tin đối với
trận thần chiến tiếp theo.
Người này, xưa nay đều không làm người khác thất vọng.
“Vậy người phải giấu nó thật kỹ, ta rất chờ mong một ngày đó…”
Danh Sách Chương: