Cùng lúc đó, tại phàm giới.
Tầng thứ sáu Bất Chu sơn, theo một tiếng nổ rung trời, vách ngoài của ‘Thiên
Đế cung’ bị nổ ra một lỗ thủng cực lớn.
Thương khí khủng bố kia đánh xuyên qua 50 dặm, san bằng tất cả kiến trúc
trong phạm vi 20 dặm chung quanh.
Nơi sâu xa trong ‘Thiên Đế cung’, Nam Thiên Đế Hoàng Thiên Viêm không
khỏi tức giận hừ một tiếng.
“Tần Mộc Ca, ngươi làm càn! Ngươi muốn tìm chết, trẫm sẽ giúp ngươi!”
Khi tiếng nói như sấm nổ này vang lên, Sở Vân Vân một thân áo đen, đứng hiên
ngang trước cổng ‘Thiên Đế cung’.
Nàng liếc mắt nhìn vào trong, sau đó dặn dò Sở Mính ở sau lưng.
“Dẫn người của ngươi đi bắt lấy trụ sở của Hỏa Thần tộc, có thể làm được
không?”
Ánh mắt Sở Mính ngưng trọng.
Phía sau nàng đồng thời xuất hiện một con Nhai Tí và Tam Túc Kim Ô.
“Điện hạ, nếu chỉ là Hỏa Thần tộc, vậy thì rất đơn giản. Nhưng các thần hệ Hỏa
có thể sẽ không ngồi xem.”
Sở Mính nói đến đây, một bóng người khói lửa mặc hoàng bào đội mũ miện đã
xuất hiện ở đây.
Đó chính là Nam Thiên Đế đương đại, Hoàng Thiên Viêm!
Khác với một năm trước, thần khu của hắn bây giờ đã cao gần 200 trượng, hai
tay hai chân đều có một ngọn lửa như Cầu Long quấn quanh.
Tuy nhiên, khi mây lửa ngập trời đang bắt đầu thiêu đốt toàn bộ bầu trời và mặt
đất, thì Sở Vân Vân bỗng nhiên ném Nghịch Thần Kỳ ra ngoài.
Đùng!
Nghịch Thần Kỳ trực tiếp hóa thành một cái cầu vồng màu đen, xuyên thủng
thân thể Hoàng Thiên Viêm ở ngoài 50 dặm, đóng chặt thần khu của hắn xuống
mặt đất.
Cũng trong khoảnh khắc này, mây lửa ngập trời đã biến mất sạch.
Hiện giờ, ngoại trừ bản thân Hoàng Thiên Viêm đang bị ‘Nghịch Thần chi hỏa’
thiêu đốt ra, thì trong phạm vi 100 dặm này đều không có một đốm lửa.
Con ngươi Hoàng Thiên Viêm trợn lên, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin.
Tại một năm trước, hắn đã bước vào Bán Thần, hơn nữa còn được Hỏa Thần –
Diễm Dung mới phục sinh giúp đỡ, thân thể và huyết mạch đã đạt đến cực hạn
của Gần Thần.
Hoàng Thiên Viêm tự tin rằng, dù đối đầu với những ‘thần hoang dã’ kia, thì
cũng có thể đánh ngang tay.
Đặc biệt là ở gần Bất Chu sơn, thực lực của hắn còn có thể tăng mạnh.
Tại chỗ này, Hoàng Thiên Viêm thậm chí còn có lòng tin tru diệt một thần linh
hạ vị.
Nhưng mà ngày hôm nay, hắn lại không đỡ nổi một thương của Sở Vân Vân!
Đối phương chỉ dùng một thương, liền đánh tan hắn, đóng chặt thần khu của
hắn trên mặt đất, không thể động đậy.
Chênh lệch giữa bọn họ lại to lớn như vậy?
Hoàng Thiên Viêm nỗ lực ngẩng đầu lên để nhìn Sở Vân Vân một chút, nhưng
lại bị thương của đối phương trấn áp, thử mấy lần mà đều không thể thành công.
Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Sở Hi Thanh hai lần trấn áp Bất Chu sơn, nhưng loại sỉ nhục đó còn lâu mới
bằng lần này.
Mà lúc này, toàn bộ phạm vi chung quanh Bất Chu sơn đều rơi vào tĩnh mịch.
Tất cả Cự linh đều yên lặng không có một tiếng động.
Hôm nay, vị Bá Võ Vương này không chỉ đánh tan Nam Thiên Đế của bọn họ.
Trước khi nàng xông vào ‘Thiên Đế cung’, nàng đã chém giết ba vị Siêu Phẩm,
17 vị nhất phẩm của Bất Chu sơn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. tàn sát
như chó lợn!
Giọng nói của Sở Vân Vân rất bình thản: “Bọn họ không ngồi xem, vậy thì
giết!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Sở Mính cũng không hỏi nhiều nữa.
Nàng nghĩ ngoại trừ mấy vị kia ra, thì những thần hệ Hỏa khác sẽ không có can
đảm hạ phàm.
Bằng không… bọn họ sẽ chết thật!
“Sau khi qua bên kia, nhớ phải chú ý tinh không, trong một khắc, nếu bản thể
của Diễm Dung vẫn ở Nam Cực, vậy thì đồ sát toàn bộ Hỏa Thần tộc cho ta!”
Lời nói của Sở Vân Vân hơi chậm lại.
Bởi vì lúc này, phía tây của Bất Chu sơn chợt xuất hiện một tia sáng đỏ, lao
thẳng về phía ‘Thiên Đế cung’.
“Tần Mộc Ca! Ngươi coi Thần tộc ta không có người nào sao? Kẻ phạm Bất
Chu sơn ta, chết…”
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn qua.
Nàng nhận ra người này, đây là một vị Siêu Phẩm từng làm chiến soái của Bất
Chu sơn, hình như tên là Hoàng Cửu Thần.
Sau khi bước vào Siêu Phẩm, lại được Tổ thần che chở, cho nên vẫn không tiến
vào tinh không vô ngần.
Sở Vân Vân lập tức thu hồi ánh mắt, nàng không có hứng thú với kẻ này, một
thanh trường kiếm lập tức bay ra khỏi ống tay áo của nàng.
Thanh trường kiếm bay lên 300 dặm, một kiếm chém nát ánh sáng đỏ, đánh
thân thể của Hoàng Cửu Thần thành tro bụi, tiêu tan giữa không trung.
Nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn sang bên đó, mà dặn dò Sở Mính: “Nếu
cảm thấy không đánh được, có thể cầu nguyện với Tư Hoàng Tuyền, thần lực
của nàng có thể khiến thực lực của ngươi tăng mạnh. Nhớ kỹ, phải cung kính
với nàng một chút, sau này ngươi có thể đột phá Siêu Phẩm hay không, vậy thì
phải nhờ nàng. Đi thôi!”
Hai mắt Sở Mính lập tức sáng ngời, trong mắt cũng hiện ra một tia kỳ dị.
Nàng và hai con thi thú lập tức hóa thành từng tia khí đen, nhắm thẳng phía tây
mà đi.
Hỏa Thần tộc cũng gọi là Tây Hoàng tộc, trụ sở của bọn họ nằm ở phía tây tầng
năm Bất Chu sơn.
Sau khi Sở Mính rời đi.
Sáu bóng người phía sau lại hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều chứa vẻ do dự.
Bọn họ là Thi vương Siêu Phẩm do Hạn Bạt và Hậu Khanh phái đến hiệu lực
cho Sở Hi Thanh, tạm thời nằm dưới trướng Sở Mính.
Tuy nhiên, trước khi họ đến đây thì hai vị Thi tổ cũng không dự liệu được
chuyện ngày hôm nay, cũng chưa từng căn dặn phải làm gì dưới tình huống này.
Họ do dự một lát, cuối cùng vẫn hóa thành độn quang, bay theo Sở Mính.
Sở Vân Vân thì tiếp tục đứng sừng sững tại đó, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Nàng nắm chặt song quyền, ánh mắt cũng giống với Vấn Tố Y, ngậm lấy tức
giận và lo lắng, còn có sát cơ vô hạn đang ngưng tụ ở ngực của nàng.
Đại đa số hậu duệ của Hư Thần – Xa Nguyên và Tử Vi, Câu Trần đều ở Thiên
Đế sơn.
Nếu không phải Sở Hi Thanh từng nhắc nhở nàng phải kiềm chế các thần hệ
Hỏa, đây là những kẻ có thể khắc chế Mộc Kiếm Tiên, vậy thì nàng đã giết tới
Thiên Đế sơn rồi.
Sở Vân Vân nghĩ thầm, nếu Sở Hi Thanh gặp chuyện gì ở Vô Thiên Hắc Ngục,
như vậy trước khi tìm Xa Nguyên báo thù, nàng sẽ dùng tất cả để tàn sát toàn bộ
hậu duệ của Xa Nguyên, để bọn họ đền mạng cho Sở Hi Thanh.
Danh Sách Chương: