Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tiếng chuông vang lên, Sở Vân Vân đã đi theo Lý Trường Sinh đến Tổ Sư
đường.
Nàng nhìn chiếc chuông lớn lơ lửng bên ngoài Tổ Sư đường với ánh mắt phức
tạp: “Tông chủ đại nhân, thật ra không cần như vậy, cái này không thích hợp.”
“Có gì mà không thích hợp? Đây là quy củ của Vô Tướng thần tông.”
Lý Trường Sinh vuốt râu cười nói: “Lên nhất phẩm, liền có thể làm thái thượng
trưởng lão của bản tông, chuông vang sáu tiếng! Bước vào Siêu Phẩm, liền có
thể vào Tổ Sư đường, chuông vang chín tiếng. Lẽ nào Mộc Ca ngươi không
phải người của tông môn ta?”
Hắn lại liếc mắt nhìn Sở Vân Vân nói: “Hơn nữa, quận vương đương triều giá
lâm, theo lễ cũng phải gõ chuông.”
Sở Vân Vân không khỏi lắc đầu.
Phong hào ‘Bá Võ Vương’ của nàng là được Kiến Nguyên đế truy phong sau
khi chết, không thể coi là thật.
Thật ra bản thân nàng rất phản cảm cái phong hào này.
“Tông chủ vẫn gọi ta là Sở Vân Vân đi, Tần Mộc Ca đã là quá khứ rồi. Còn cái
chức thái thượng trưởng lão này, chờ đến khi tu vị của ta khôi phục thì tiếp nhận
cũng không muộn.”
Sở Vân Vân cất bước đi đến trước hương án, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía
mười ba bức họa tổ sư và rất nhiều bài vị ở phía trước, sau dods cung kính thi
lễ.
Từ khi Vô Tướng thần tông thành lập đến nay, tổng cộng có mười ba Siêu
Phẩm! 297 vị nhất phẩm!
Khi Sở Vân Vân hành lễ xong, có ba trong mười ba bức họa tổ sư kia bỗng
nhiên phát ra ánh huỳnh quang.
Nhân vật trong tranh tựa như sống lại, bọn họ đều liếc mắt nhìn Sở Vân Vân.
“Tần Mộc Ca đã là quá khứ.”
Lý Trường Sinh lẩm bẩm một tiếng, nghĩ thầm Sở Vân Vân là muốn hoàn toàn
tách biệt với quá khứ và Thiết Sơn Tần thị?
Sau đó hắn lại cười nói: “Xem ra các vị tiến bối cũng rất vui vẻ khi ngươi trở
về.”
Sở Vân Vân cũng ngẩng đầu nhìn nhau với ba bức họa này.
Đây chính là gốc gác của Vô Tướng thần tông, ba vị Siêu Phẩm còn trên đời!
Chỉ là . . .
Sở Vân Vân cười khổ một tiếng: “Là lỗi của ta, tình hình của ba vị tổ sư lại
càng bết bát hơn trước kia.”
“Đây là việc khó tránh khỏi.”
Lý Trường Sinh hít một tiếng: “Thế nhân chỉ biết trong Vạn Ma quật trấp áp
chín mươi sáu vị Cổ thần, nhưng lại không biết dưới đó còn có nhân vật càng
đáng sợ hơn.”
“Bọn họ cười nhạo tông chúng ta thành cũng vì Cổ thần, bại cũng vị Cổ thần.
Nói chúng ta bắt giữ thần ma cổ đại, rút máu thần ma, tương lai nhất định sẽ bị
hủy trong tay đám thần ma này. Nhưng bọn họ không biết, từ khi Vô Tướng
thần tông được thành lập, nó đã gánh chịu hưng suy của thiên hạ.”
Sau đó, hắn chắp tay sau lưng, khẽ mỉm cười: “Huống hồ, ngươi đã làm hết sức
rồi, quét ngang ba vạn dặm Bắc vực, ba năm tiêu tiệt bảy vị Cự linh nhất phẩm,
để áp lực của tông ta giảm mạnh. Vô Tướng thần tông bây giờ, Mộc Kiếm Tiên
đăng thần, ngươi đã trở về, tương lai còn có Sở Hi Thanh. . .”
Sở Vân Vân nghe vậy thì hít một hơi: “Vấn đề bây giờ là ta không chỉ không
giúp được gì, trái lại còn mang tai họa cho tông môn.”
“Tai họa sao?”
Vẻ mặt Lý Trường Sinh thản nhiên, không tỏ ý kiến, hắn lại tò mò hỏi: “Nói
vậy thì ta cũng muốn biết, hai năm trước, khi ngươi phụng lệnh vào kinh thì đã
phát sinh chuyện gì? Vì sao lại rơi vào đường cùng?”
Hắn muốn biết kẻ địch của Sở Vân Vân rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Sở Vân Vân nghe vậy thì không trả lời, hỏi ngược lại: “Không biết triều đình
giải thích với Vô Tướng thần tông thế nào?”
“Khi đó, hai người Ngự Vân Tưởng và Phương Chính đi phúng viếng ngươi,
Ngự Vân Tưởng nhìn thấy Đại La Hỗn Nguyên giáp tàn tạ như vậy, liền biết cái
chết của ngươi không đơn giản.”
“Lúc đó, Thiết Sơn Tần thị nói không biết nguyên nhân, cũng không dám điều
tra, lo lắng có họa diệt môn. Đại nội thì lại nói ngươi gặp kẻ địch trước khi vào
kinh, khi triều đình phát hiện và chạy đến Bạch Vân sơn trang ở ngoài thành, thì
hung thủ đã biến mất, hiện trường chỉ còn thi thể của ngươi.”
“Tuy nhiên, từ dấu vết ở hiện trường, rất có thể là có thần linh ra tay. Triều đình
kiêng kỵ hung thủ, lại lo lắng tin tức truyền ra sẽ thành đại họa, cho nên tuyên
dương là vết thương cũ tái phát, bạo bệnh bỏ mình.”
Lý Trường Sinh cười khổ một chút: “Cách nói này, chúng ta đương nhiên không
tin, nhưng Vô Tướng thần tông chung quy cũng không có danh phận, không thể
điều tra. Có điều, các đây không lâu, khi ta tiến vào hoàng thành thì đã thuận
miệng hỏi thiên tử một câu.”
Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm: “Thiên tử nói với ta, người đặt bẫy
giết chết ngươi là Siêu Phẩm thứ hai của Thiết Sơn Tần thị, cũng là tổ tiên đời
thứ bảy của ngươi, Thiết Kích Vô Địch – Tần Phụng Tiên!”
Sở Vân Vân nhướng mày, sau đó cười tự giễu: “Hắn nói đúng, Tần Phụng Tiên
quả thật là một trong đám người đó.”
Lúc này, chuông lớn bên ngoài Tổ Sư đường đã vang lên tiếng thứ sáu.
Tiếng chuông này cực lớn, chấn động cả màng nhĩ.
Vẻ mặt Lý Trường Sinh như hiểu rõ, chờ đến khi tiếng chuông dừng lại thì mới
lên tiếng: “Thì ra là hắn? Cái này liền nói xuôi. Bằng không Thiết Sơn Tần thị
không có lý do phản bội ngươi. Vị đường thúc Tần Thắng kia của ngươi tuy có
dã tâm, nhưng lại không có năng lực và can đảm phản bội ngươi. Nói như vậy,
khi đó Sở Vân Vân ngươi chỉ cách Siêu Phẩm một bước?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK