Sở Vân Vân thấy buồn cười: “Huyết Nhai thần đao rất cần uẩn nhưỡng, ngươi
cứ thỏa mãn nó trước đi.”
Nàng có ‘kết tinh’ của Nguyên Cổ huyết trì, đã không nhìn trúng máu của Sở Hi
Thanh nữa rồi.
Trừ phi Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của Sở Hi Thanh lại tăng lên.
Sở Hi Thanh rát bất đắc dĩ, đành phải mang Huyết Nhai thần đao lên lầu hai rồi
ngồi xuống, sau đó đưa tay sờ vào thân Huyết Nhai thần đao.
Khoảnh khắc này, toàn thân hắn đều hiện lên những lân phiến nhỏ bé và dày đặc
màu ám kim.
Những lân phiến màu ám kim bóng loáng này còn lan tràn đến thân đao, khiến
cho một người một đao như trở thành một thể.
Tiểu Tóc Húi Cua cũng nhảy ra ngoài, nằm nhoài trên thân đao.
Mỗi một lần bọn họ hít thở, đều hô ứng và cộng hưởng với Huyết Nhai thần
đao, đạo vận kết hợp, tâm ý tương thông.
Sau lưng Sở Hi Thanh cũng hiện lên một cao cự thú Nhai Tí cực lớn, uy nghiêm
khổng lồ, trông rất sống động, tựa như là thật.
Huyết Nhai thần đao thì lại liên tục kêu ong ong, thân đao hiện lên hai khí vàng
và đỏ, như hai con trăn to quấn quanh trên cánh tay Sở Hi Thanh.
Đây là đao linh của thần đao đang dùng phương thức này để phát tiết tâm trạng
hưng phấn của mình, biểu đạt ý muốn vui sướng và thân cận của nó.
Mặt Sở Hi Thanh lại như màu đất, hắn phát hiện khí huyết và tinh nguyên của
mình đang tiêu hao rất nhanh, tất cả đều chảy vào bên trong Huyết Nhai thần
đao.
Tốc độ nuốt tinh nguyên của thanh đao này mạnh hơn Sở Vân Vân không biết
bao nhiêu lần.
Sở Hi Thanh phát hiện sức khôi phục mạnh mẽ của bản thân lại không theo kịp.
Cũng đúng lúc này, Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh được Huyết Nhai thần đao
dẫn đường, từ từ ngưng tụ ra hai Thiên uy đạo luật không trọn vẹn là ‘Kính
Thiên’ và ‘Canh kim’, thậm chí bởi vậy mà sinh sôi ra một ít pháp ‘Báo Ứng’.
Tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, trong mắt hiện ra một tia kỳ dị.
Huyết Nhai thần đao đang hấp thụ khí huyết của hắn, cũng đang trợ giúp hắn
hoàn thiện Nhai Tí đao ý.
Chẳng mấy chốc Sở Hi Thanh đã quên hết mọi thứ bên ngoài, tập trung vào
Nhai Tí đao ý mà Huyết Nhai thần đao thể hiện.
Mà lúc này, tại tầng dưới của lầu chính, Lục Loạn Ly nhìn về phía cầu thang với
ánh mắt không nỡ.
Cái tên này vừa mới trở về, lại đi bế quan rồi?
Nhìn dáng vẻ của Huyết Nhai thần đao, tựa như là rất khát khao, không biết Sở
Hi Thanh phải mất bao lâu mới có thể thỏa mãn nó?
Sở Vân Vân thì lại nghiêng người nhìn xuyên qua cửa sổ để nhìn Kế Tiễn Tiễn
ở bên ngoài.
Huyết Nhai thần đao bay đến đã tạo động tĩnh không nhỏ, không biết nữ tử này
có nhìn thấy không? Nàng lại lựa chọn thế nào?
Sở Vân Vân lại phát hiện, Kế Tiễn Tiễn vẫn nằm trong trạng thái hoảng hốt, lo
âu, tựa như không phát giác được Huyết Nhai thần đao bay đến.
Sở Vân Vân lập tức cau mày lại, nàng nhớ là khi Lục Loạn Ly dùng ba đao
đánh bại Lưu Nhược Hi, thì Kế Tiễn Tiễn cũng không có chút phản ứng nào.
Sở Vân Vân nghĩ thầm, nữ nhân này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
Còn cả Lục Loạn Ly nữa.
Từ khi tin tức Lý Trường Sinh quét ngang hoàng thành truyền về, nha đầu này
càng ngày càng lạc quan ở trước mặt Kế Tiễn Tiễn, hầu như không thèm che
giấu võ đạo của mình luôn.
Đao Kiếm Như Mộng ở phía sau Lục Loạn Ly lại có ý nghĩ gì?
Cùng lúc đó, tại sơn môn của Vô Tướng thần tông, Diệp Tri Thu đang chào
hàng một số chiến lợi phẩm lấy được từ Bất Chu sơn.
Bảng hiệu của tông môn ở đây chất chứa chân lý võ đạo của các đời tông chủ,
có thể cung cấp cho đệ tử nghiên cứu, hơn nữa còn là miễn phí, cho nên nơi này
có rất nhiều đệ tử nội môn và ngoại môn của Vô Tướng thần tông.
Bên ngoài sơn môn còn có một cái chợ nhỏ, bên trong chợ có rất nhiều cửa
hàng và hiệu buôn, buôn bán các loại pháp khí và đan dược, gửi tin phù giúp
người khác, thuê hoặc bán các loại pháp khí bay đến dịch trạm, vân vân. Ngoài
ra còn có rất nhiều đệ tử bày sạp hàng ở nơi này, bọn họ bán các loại tài liệu
không dùng đến, hoặc là đan dược, phù lực và công pháp.
Diệp Tri Thu khác với Sở Hi Thanh, nàng không có toàn bộ Thiết Kỳ bang làm
hậu thuẫn, cũng không có thu hoạch trong bí cảnh thời gian.
Sau khi nàng trở về Vô Tướng thần sơn, thì đã chạy ra đây mở sạp hàng.
Hành trình Bất Chu sơn này, Diệp Tri Thu cũng lấy được vài kiện pháp khí ngũ
phẩm tứ phẩm, còn có một chút đan dược quý giá nhưng không dùng được,
nàng chuẩn bị bán lấy tiền.
Ngay khi Diệp Tri Thu đang buồn bực ngán ngẩm, chờ đợi người mua đến, tâm
thần nàng bỗng nhiên hơi động, liền nhìn xuống phía đường núi.
Đó là một thiếu niên mặc áo trắng, cưỡi một con chiến mã thần tuấn, chậm rãi
chạy dọc theo đường núi chót vót.
Thiếu niên này áo trắng như tuyết, lông mày lại là màu tím, không đậm không
nhạt, tựa như mũi kiếm kéo thẳng về tóc mai. Hai mắt đen nhánh và thâm sâu,
sống mũi rất cao, lại thẳng tắp tựa như Thiết Bích sơn mạch, khí chất ôn hòa
như làn nước mùa xuân.
Bên cạnh thiếu niên áo trắng còn có một thư đồng xinh đẹp. Hắn cũng cưỡi một
thớt chiến mã, trước ngực còn có một cây đàn, vác kiếm ở sau lưng.
Danh Sách Chương: