Nhưng chỉ vài cái hô hấp sau, Sở Vân Vân liền cau mày, con Toan Nghê cực lớn
kia cũng tiêu tan. Biển lửa đầy trời kia cũng đã biến mất trong chớp mắt.
Con Toan Nghê của Sở Vân Vân cũng nhảy ra ngoài.
Kích thước của nó đã to bằng cánh tay người, thần thái của nó uể oải, nằm
nhoài trên vai Sở Vân Vân rồi thở phì phò.
Sở Vân Vân liền đưa tay vuốt lưng Toan Nghê, hỗ trợ nó khôi phục.
“Xin lỗi Tiểu Sư Tử, lần sau ta sẽ chú ý hơn.”
Toan Nghê cũng không để ý lắm, kêu một tiếng về phía Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân đã nói với nó từ trước, mục đích của lần này chính là xem cực hạn
của bọn họ ở đâu.
Huống hồ nó cũng cảm thấy rất sảng khoái, tu vị lục phẩm mà đã được tiếp xúc
với Thiên quy đạo luật mạnh mẽ như vậy, điều này khiến nó có thể thức tỉnh lực
lượng huyết mạch sớm hơn nhiều.
Người huynh đệ tiểu Tóc Túi Cua kia của nó, từ khi sinh ra đến giờ vẫn chưa
từng đánh thắng nó.
Vì vậy, không cần thiết, cứ đến nghiền ép ta đi!
Sở Vân Vân thấy buồn cười, sau đó lại nhìn tay mình.
Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết cấp sáu vẫn kém một chút, pháp lực không theo
kịp, khiến nàng không thể phát huy tất cả lực lượng.
Sở Vân Vân nghĩ thầm, nếu cấp độ Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của Sở Hi
Thanh cao hơn một chút thì tốt.
Lúc này, Sở Vân Vân nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng.
Lại có một người đi vào phòng chứa đồ vào lúc này.
Sở Vân Vân đẩy cửa đi ra, liền thấy Lục Loạn Ly đang đứng ở trung ương
phòng chứa đồ. Nàng khoanh tay trước ngực, ánh mắt quét nhìn bốn phía.
“Sao vậy?” Sở Vân Vân nhìn nàng với vẻ bất ngờ: “Lục sư tỷ đang tìm thứ gì
sao?”
Ánh mắt Lục Loạn Ly hơi do dự, nàng không biết có nên hỏi Sở Vân Vân hay
không.
Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được: “Tiểu muội, cái cột cờ như cây thương
kia đâu? Chính là cái cột cờ rách nát mà các ngươi mua được từ tiệm cầm đồ ở
quận Tú Thủy ý. Ta nhớ là nó được đặt ở trong này mà.”
Sở Vân Vân trừng mắt nhìn, trong đôi mắt màu xanh lam lại hiện lên ý cười.
Cô bé này, cuối cùng cũng ý thức được cột cờ đấy khác biệt.
Thật sự là quá trì độn.
Nàng lặng lẽ nói: “Cột cờ đó nằm trong tay ta, sư tỷ ngươi hỏi nó làm gì?”
“Ta cảm thấy cái cột cờ đó, rất có thể chính là cột cờ Nghịch Thần Kỳ.”
Lục Loạn Ly nói đến chỗ này, lại thấy ánh mắt khó hiểu của Sở Vân Vân, nàng
khoát tay áo nói: “Đừng hiểu lầm, tiểu muội, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn
nhắc nhở ngươi chú ý. Không phải chúng ta sắp đi Vân Hải tiên cung rồi sao?
Tốt nhất là ngươi nên cất kỹ thứ đó, đừng để người khác phát hiện. Còn nữa,
ngươi thử nghiên cứu nó xem, xem xem có thể phát hiện gì không.”
Nàng đã nghĩ đến cái cột cờ đó có vấn đề từ trước.
Thời gian chính là hai tháng trước! Chỉ là nàng vẫn không đến phòng chứa đồ
để xem mà thôi.
Mình cũng không ngu xuẩn nha, chỉ là trước kia không nghĩ đến phương hướng
này thôi.
Có điều, cây cột cờ đó là do Sở Vân Vân mua được, vậy chính là đồ của huynh
muội Sở gia, nàng sẽ không lấy trộm.
Đối với Như Mộng sơn trang bọn họ, chi cần Nghịch Thần Kỳ không rơi vào
tay triều đình là được.
Nghịch Thần Kỳ cũng đã không phải thứ Vân Mộng sơn trang quan tâm nữa
rồi.
Nhưng Lục Loạn Ly cũng rất tò mò, huynh muội Sở gia đã giấu cái cột cờ này ở
đâu rồi?
Một cái cột cờ to lớn như vậy, thật ra rất dễ nhìn thấy.
Sở Vân Vân nghe vậy thì mỉm cười: “Đa tạ sư tử nhắc nhở, bây giờ ta sẽ mang
nó theo người, không cần lo lắng.”
“Mang theo người?”
Lục Loạn Ly hơi ngẩn ngơ, sau đó lại nhìn toàn thân Sở Vân Vân với vẻ bối rối.
Nàng nghĩ huynh muội Sở gia không có pháp khí không gian nha, như vậy Sở
Vân Vân mang nó theo kiểu gì?
Sở Vân Vân đang lừa nàng đúng không?
Sau đó, nàng lại thấy Sở Vân Vân lấy một cái tăm màu đen trong ống tay áo ra,
rồi quơ quơ trước mặt nàng: “Ngươi xem, chính là nó, rất thuận tiện đúng
không?”
Lục Loạn Ly ngưng thần nhìn cái tăm kia.
Nói chính xác hơn thì đó là cây tăm có hình dáng cột cờ.
Lục Loạn Ly lắc đầu, lòng thầm nói cái này sao có thể là cột cờ kia được?
Cái cột cờ kia dài đến trượng tám, to bằng cánh tay trẻ con!
Sở tiểu muội này, lại trêu đùa nàng rồi đúng không?
Nhưng giây lát sau, nàng nghĩ đến một loại pháp môn Thiên Cương, Đại Tiểu
Như Ý!
Đây là một trong ba mươi sáu biến của Thiên Cương, lớn thì lại pháp thiên
tượng địa, nhỏ thì lại ẩn giới tàng hình.
Lúc toàn thịnh thì Nghịch Thần Kỳ đã đến đến Thánh khí thần phẩm, rất có thể
cũng nắm giữ năng lực to nhỏ như ý này.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, nàng liền nhìn thấy cây tăm kia biến hóa, nó
nhanh chóng bành trướng, chỉ chớp mắt mà đã hóa thành một thanh trường
thương.
Ánh mắt Lục Loạn Ly nhất thời mơ hồ.
Nàng đoán đúng.
Cái cột cờ rách nát bị huynh muội Sở gia coi là đòn gánh và giá giếng nước này,
lại đúng là Nghịch Thần Kỳ!
Uổng công nàng còn tìm tòi giống như một con ruồi không đầu ở quận Tú Thủy
lâu như vậy.
Danh Sách Chương: