Ngay sau đó, sự chú ý của hắn đã chuyển về phía trước.
Hắn nhìn thấy một người quen ở cách năm dặm bên trái.
Đó là Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương, người này dẫn theo sáu mươi bảy
mươi ngươi, đang chặn một con đường ở bên trái.
Sắc mặt của người này trắng bệch như tờ giấy, không có chút màu máu nào.
Có điều, Sở Hi Thanh thấy khí cơ của hắn đã không suy yếu như ngày hôm qua
nữa.
Hắn đánh giá người này đã khôi phục được bảy đến tám phần thực lực.
Sau lưng Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương là ba tên võ tu lục phẩm mặc
huyết y, cộng thêm sáu mươi lăm tên cướp sông.
Sở Hi Thanh cau mày, không chút do dự mà xông lên.
Ban đầu, tốc độ của hắn vẫn bình thường, không nhanh không chậm, mãi đến
khi tiếp cận khoảng cách hai dặm, thì mới đột nhiên tăng tốc, thân như chớp giật
sét đánh.
Mà khi song phương tiếp cận đến phạm vị trăm trương, vô số mũi tên và ngân
châm ở đối diện đã bắn đến.
Tình cảnh này cũng giống hệt mấy trận chiến cách đây không lâu.
Chỉ là lần này có nhiều người hơn, mưa tên dày đặc hơn, số lượng Thần Tiên
Kiếp cũng tăng lên đến bốn.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh cầm Tốn Phong Chấn Lôi đao tiến lên trước, những
mũi tên và ngân châm này đều bị cuốn ngược về giống như một thác nước màu
bạc.
Màn đao ở trước người hắn càng là gió thổi không lọt, nước dội không vào,
châm chen không lọt.
Không giống với trước kia chính là, Sở Hi Thanh chỉ có thể phản xạ lại ba phần
mươi. Đám cướp sông ở đối diện cũng đã có đề phòng, rất ít người bị ngân
châm và mũi tên phản xạ lại làm cho bị thương, chỉ có ba, năm người phát ra
tiếng kêu rên đau đớn.
Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương nhìn thấy tình cảnh này, khóe môi hơi cong
lên. Tay cầm kiếm của hắn thì đã nổi gân xanh.
Nhiệm vụ của hắn là ngăn cản Sở Hi Thanh năm mươi hô hấp, sau năm mươi
cái hô hấp, đám ngũ phẩm của Huyết Phong Đạo và Sát Sinh lâu có thể tụ tập
lại đây, vây giết Sở Hi Thanh.
Theo Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương, bọn họ đã thành công được một nửa.
Ngay mười cái hô hấp sau, Sở Hi Thanh đã chống đỡ được mưa tên, xung kích
đến trước người bọn họ.
Lúc này, lại có mười hai người bên trong đám cướp sông kia vứt cung vứt nỏ,
từng tên lấy ra một ống tiêm màu trắng bạc.
Đó chính là Thần Tiên Kiếp.
Những người này đều giấu nó trong ống tay áo, chờ đến khi Sở Hi Thanh tiếp
cận phạm vi mười trượng, tiến vào khoảng cách tốt nhất thì bọn họ mới đồng
thời lấy Thần Tiên Kiếp ra.
Cộng thêm bốn viên Thần Tiên Kiếp kia, trong nháy mắt đã có 16.000 viên
ngân chân chứa kịch độc trút xuống, đánh thẳng về phía Sở Hi Thanh như một
cơn mưa che trời.
Huyết Vũ Kiếm – Ngự Xích Dương thì lại lùi về phía sau một bước, vẻ mặt
lãnh khốc, trong mắt tràn đầy trào phúng, nhìn Sở Hi Thanh ở dưới màn mưa
châm kia.
Mọi việc cũng chỉ có một hai lần thôi!
Không biết vì sao mà thực lực của Sở Hi Thanh hôm nay chợt tăng mạnh, đã
mấy lần dùng Thần Phong Minh Kính Đao để tiêu diệt người của bọn họ, khinh
thường bọn họ không có phòng bị sao? Hoặc là không có phương pháp ứng phó
sao?
Bạch Tiểu Chiêu thì lại sinh lòng hồi hộp, bộ lông trên người đã dựng đứng lên.
Không ổn!
Hai mắt của nàng lập tức chuyển thành màu đỏ tươi, toàn lực thúc phát yêu lực,
chuẩn bị thi triển Phong độn, đưa Sở Hi Thanh rời khỏi nơi này.
Nhưng mà mưa châm kia quá cuồng bạo, tựa như lôi đình, lại còn có lực lượng
pháp cương phá pháp.
Bạch Tiểu Chiêu chỉ thi triển Phong độn được một nửa, pháp thuật liền bị diệt
vong.
Thật ra Bạch Tiểu Chiêu chạy một mình thì rất đơn giản, nhưng nếu như muốn
đưa Sở Hi Thanh theo, thì độ khó lại tăng lên gấp mười lần. Giống như sát thi
Hà La Ngư thi triển Thủy độn ngày hôm qua, khi mang theo Sở Hi Thanh thì
khó khăn hơn nhiều.
Sở Hi Thanh nhìn tổng số mười sáu viên Thần Tiên Kiếp kia, thì lại hơi bất đắc
dĩ mà nhướng mày.
Đao pháp của hắn không ứng phó được với mưa châm đầy trời này.
Quên đi, không giả bộ nữa, ngã bài đi!
Trong thiên hạ bây giờ, không có nhiều ám khí có thể làm hắn bị thương.
“Tiểu Chiêu, trốn ở sau ta đi!”
Hắn đưa tay nắm cổ Bạch Tiểu Chiêu, đưa ra phía sau mình.
Bạch Tiểu Chiêu còn chưa kịp phòng bị, đã bị Sở Hi Thanh bắt được, sau đó
nàng liều mạng giãy dụa.
Nàng cho rằng Sở Hi Thanh không muốn nàng mất mạng tại đây, muốn dùng
bản thân làm khiên thịt cho nàng, trong lòng vừa ấm áp lại vừa muốn khóc.
Nhưng ngay sau đó, con ngươi của Bạch Tiểu Chiêu trợn to lên, hiện lên vẻ khó
có thể tin nổi.
“Đây là . . . ba tầng ngoại cương?”
Sở Hi Thanh vẫn vừa múa đao vừa tiến lên như cũ, nhưng không làm bất kỳ
động tác đón đỡ nào, cũng không cố gắng phản xạ đám ngân châm kia nữa.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trước người Sở Hi Thanh liên tục hiện ra ba tầng
cương lực dày đặc. Dạ thịt trong cơ thể cũng bắt đầu hiện ra từng mảnh từng
mảnh lân phiến bóng loáng mà dày đặc.
Những ngân châm kia đánh lên người Sở Hi Thanh, lại chỉ bắn ra một mảnh tia
lửa.
Đa phần trong chúng nó, thậm chí còn không thể đánh tan tầng cương lực thứ
hai, sau đó liền bị cương lực của Sở Hi Thanh phản xạ trở về! Làm cho rất
nhiều cướp sông đều phát ra những tiếng rên rỉ.
Thật ra vết thương của bọn họ không nặng, cương lực của Sở Hi Thanh chỉ
phản xạ được khoảng năm phần sức mạnh, nhưng độc tố ở trên ngân châm lại
đủ để trí mạng. Chỉ cần trúng ngân châm, trái tim liền đau đớn kịch liệt, toàn
thân tê dại, không còn sức lực, sắc mặt biến thành màu đen
Danh Sách Chương: