Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Lưu Định Đường.
Trước kia, khi bọn họ vây giết Lưu Định Đường, thì cung tên của đám thợ săn
Tây Sơn này chỉ mềm nhũn vô lực, cũng không có bất cứ độ chính xác gì đáng
nói.
Những thợ săn này đều rõ ràng, bọn họ không thể nào chống cự mệnh lệnh của
Lưu Định Đường, nhưng vẫn có thể qua loa lười biếng, mười phần sức lực thì
chỉ dùng một phần.
Còn cả Tây Sơn nữa, trong Tây Sơn có rất nhiều vật liệu gỗ và các sản vật núi
rừng, nhưng nếu không thể vận chuyển ra, thì sẽ không thể phát huy ưu thế của
kênh đào, vì thế hắn không thể không bình định đám tặc phỉ trong Tây Sơn
được.
Mà một khi Tây Sơn bị bình định, số lượng thợ săn và người hái thuốc trong
Tây Sơn nhất định sẽ tăng lên trên diện rộng, cũng có thể tăng cường lực lượng
của Tây Sơn Đường.
Đây thật ra là một mũi tên trúng mấy con chim.
Đáng tiếc là tất cả mọi người ở trong đường khẩu, bao quát cả Lục Loạn Ly đều
là mấy tên đầu toàn đao kiếm và cơ bắp, không hiểu suy nghĩ của hắn.
Đám thủ lĩnh thợ săn kia cũng không hiểu được hùng tài đại lược của Sở đại
đường chủ nhà ta.
Nhưng mà bọn họ rất hài lòng, những điều kiện của Tây Sơn Đường rộng rãi
hơn so với những gì bọn họ tưởng tượng nhiều lắm.
Mọi người đều đồn rằng, vị đường chủ Tây Sơn Đường này là người nhân nghĩa
phúc hậu, rộng rãi hào phóng, thật sự là không giả chút nào.
Có vài người trong số họ còn hối hận không thôi, sau khi ra ngoài thì đấm ngực
dậm chân, oán thán không ngớt.
Nếu biết Sở đại đường chủ nghĩa khí như vậy, thì bọn họ đã đi theo từ lâu rồi,
làm sao còn bị đám tặc phỉ kia cướp bóc?
Thẩm gia kia thật sự là hại người quá nặng! Những năm này không chỉ nghiền
ép và bóc lột bọn họ, lần này còn nói dối lừa gạt bọn họ, làm cho bọn họ hiểu
lầm người tốt.
Sở Hi Thanh vốn muốn tổ chức tiệc rượu, mời đám thủ lĩnh thợ săn này ăn bữa
cơm.
Nhưng tâm trí của đám người này đã không còn ở nơi đây, tất cả chỉ hận không
thể bay về thôn, báo tin tức tốt này cho thôn dân biết.
Sở Hi Thanh cũng đang nóng lòng vì chuyện của Tả Thanh Vân, cho nên cũng
không giữ bọn họ lại nữa.
Mà ngày khi hắn đưa tiễn đám thủ lĩnh thợ săn này ra khỏi cửa, chỉ thấy một
ông lão tóc trắng, thân thể cường tráng, tuổi chừng năm mươi đang đứng ở cửa
lớn chứ không rời đi.
Sau lưng người này còn có hai người, một người là thanh niên trẻ tuổi tầm mười
bảy tuổi, một người là một cô bé xinh đẹp tầm hơn hai mươi một chút.
Cô gái kia có dáng người cao gầy, màu da hơi đen do quanh năm phơi nắng,
nhưng lại bóng loáng và sáng loáng như ngọc thạch.
Ngũ quan của nàng thanh lãnh, mày kiếm mắt sao, lộ ra vài phần ý vị sắc bén.
Trên cổ có xăm một bức chiến đồ Đại Nhật Kim Ô, kéo dài từ xương quai xanh
xuống dưới cằm.
Sở Hi Thanh nhìn ba người này một chút, hắn nhận ra ông lão kia, là trưởng
thôn Kế gia thôn, hình như tên là Kế Sơn thì phải?
Vừa rồi, người này là kẻ đầu tiên nói ra câu ‘nghe theo Tây Sơn Đường như
thiên lôi chỉ đâu đánh đó’.
Lúc này, trên mặt Sở Hi Thanh nổi lên ý cười, ôm quyền hỏi dò với vẻ nghi
ngờ: “Kế thôn trưởng, chẳng lẽ ngài còn muốn nói chuyện gì với ta sao?”
Hắn thấy rên mặt đối phương không có vẻ khó xử, chứng tỏ người này ở lại
cũng không phải là cầu xin hắn hỗ trợ gì cả.
“Đúng là có một chuyện, muốn xin đường chủ cho phép.”
Kế thôn trưởng quay người, giới thiệu hai người sau lưng với Sở Hi Thanh:
“Đôi tỷ đệ này là con cái của một vị bà con xa của ta. Một người tên là Kế Tiễn
Tiễn, tu vị thất phẩm thượng, đao cung song tuyệt. Một người là Kế Nguyên, tu
vị bát phẩm hạ. Hai người bọn họ muốn gia nhập Tây Sơn Đường, muốn hiệu
lực cho đường chủ, nên nhờ ta dẫn tiến.”
“Bọn họ đều là thợ săn có thiên phú xuất chúng nhất của Kế gia thôn ta, tuổi
còn nhỏ mà đã có tu vị không tầm thường, nếu như tiếp tục ngốc trong núi thì sẽ
làm lỡ tiền đồ. Đáng tiếc là tính cách của hai tỷ đệ bọn họ kiêu ngạo, không lọt
mắt đám giang hồ cường hào trong quận Tú Thủy, nói muốn tìm một minh chủ,
cho nên tiền đồ bị trì hoãn đến tận bây giờ. Chỉ có Sở đường chủ nhân nghĩa vô
song, mới có thể để cho bọn họ kính phục, vui lòng phục tùng.”
“Ồ?”
Ánh mắt Sở Hi Thanh co lại, nhìn hai người này một chút.
Nam tử tên Kế Nguyên kia, xác thực là có thiên phú không tệ, đã sắp đến
ngưỡng cửa thăng cấp.
Trong thợ săn Tây Sơn có lưu truyền một bộ Vân Hải Thần Cung quyết, có
người nói là công pháp do Cung Thần – Thiên Nghệ truyền xuống.
Tuy nhiên, công pháp truyền thừa của bọn họ không hoàn chỉnh, nhiều nhất
cũng chỉ có thẻ tu luyện đến ngũ phẩm.
Thiên phú huyết mạch cũng có vẻ rất không tầm thường, chỉ là không biết
người này đã tiếp xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ hay chưa?
Với điều kiện của những thợ săn Tây Sơn này, chắc hẳn là chưa từng tiếp xúc
với Huyết Nguyên Đồ Trụ.
Nhưng người này có một tỷ tỷ tu vị thất phẩm thượng, nên cũng chưa chắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK