Lúc này, Vô Thượng Đao – Thư Hoài Thạch cũng bay đến bên cạnh Tần Phụng
Tiên: “Chúng ta đi thôi, nơi này là địa bàn của Quy Nguyên kiếm phái. Ngoài ra
độn pháp của Sở Hi Thanh rất mạnh, một khi hắn quyết định giết ngươi, sớm
muộn gì cũng đến.”
Hắn lại nhíu mày nhìn Sở Như Lai: “Ngươi bị thương? Là người phương nào?
Tần huynh, võ ý trên vết thương của hắn nhìn như của Tần gia các ngươi.”
“Là Thiên Vũ Thần Cơ – Tần Tịch Nhan.”
Sắc mặt Sở Như Lai có hơi tuyệt vọng: “Ta gặp phải nàng khi tiến vào Thiết
Châu, chúng ta giao thủ khoảng một khắc. Nữ tử này cũng đã học được thức thứ
nhất của Thần Ý Xúc Tử Đao. Ta nòng lòng bỏ chạy, thiêu đốt nguyên khí,
lưỡng bại câu thương với nàng.”
May mắn là Tần Tịch Nhan vẫn chưa đột phá nhất phẩm.
Lúc đó cũng không phải là trên chiến trường, Tần Tịch Nhan không thể hấp thu
địch ý và sát niệm, bằng không hắn đã ngã xuống tại đó rồi.
Nghe được ba chữ Tần Tịch Nhan, sắc mặt Tần Phụng Tiên lúc xanh lúc trắng.
Đám con cháu của huynh trưởng hắn, không một ai khiến hắn bớt lo cả.
Đôi tỷ muội Tần Mộc Ca này, cũng đã thành đối thủ vướng tay nhất của hắn.
Thư Hoài Thạch lại quay đầu nhìn Tần Phụng Tiên: “Cái này chỉ sợ có hơi
phiền phức rồi.”
Chắc hẳn không chỉ có một mình Tần Tịch Nhan đuổi giết Sở Như Lai.
Sở Hi Thanh quần chiến vô địch thiên hạ, Sở Vân Vân lại hầu như không có đối
thủ ở phàm giới.
Một khi Sở Như Lai bại lộ vị trí, bọn họ chẳng những không cứu nổi Sở Như
Lai, mà còn có khả năng đi theo gót chân Sở Như Lai.
Tần Phụng Tiên hơi suy ngẫm, liền cười khẽ một tiếng: “Ta biết một nơi có thể
ẩn thân. Chúng ta có thể đến đó để trục xuất võ ý trên vết thương của Sở lão đệ,
chắc hẳn là sẽ không mất bao lâu.”
Nếu như vết thương trên người Sở Như Lai là do Tần Mộc Ca đánh, vậy hắn sẽ
quay đầu đi luôn.
Nhưng là Tần Tịch Nhan, thì hắn còn không để vào mắt.
Tần Phụng Tiên lập tức hóa thành một đạo độn quang, bay thẳng về phía tây
bắc.
Sở Như Lai hơi do dự, nhưng vẫn đuổi theo.
Hai người này đều là kẻ thù của Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân, hẳn là có thể tin
được.
Khoảng tầm nửa khắc sau, bọn họ bay đến một sơn cốc ẩn trong mây mù.
“Chính là nơi này.”
Tần Phụng Tiên dừng lại, lấy một tấm ngọc bài màu tử kim trong tay áo ra:
“Chú ý, dùng chân nguyên bao trùm toàn thân.”
Trong lúc nói chuyện, bóng người của hắn đã biến mất trước mắt Sở Như Lai.
Thư Hoài Thạch kia cũng giống vậy, khí tức của hắn đã biến mất khỏi cảm ứng
của Sở Như Lai.
Sở Như Lai thầm kinh ngạc, hắn cũng làm theo lời của Tần Phụng Tiên, dùng
chân nguyên bao trùm cơ thể rồi tiến lên.
Một chớp mắt tiếp theo, thế giới trước mắt hắn bỗng nhiên thay đổi.
Khi đứng ở bên ngoài thung lũng, nơi này chỉ là một địa phương không đến 70
dặm.
Mà sau khi đi vào, hắn lại nhìn thấy một không gian khổng lồ hơn 1500 dặm,
trên đất bằng còn có hơn 36 tòa cung điện rộng lớn và hùng vĩ.
Trong này còn có một trận pháp khổng lồ đang vận chuyển.
Không biết trận pháp này có tác dụng gì, lại làm cho vùng không gian này tràn
đầy linh khí. Cũng làm cho Sở Như Lai sợ hãi vì uy áp mạnh mẽ kia.
“Đây là?”
Sở Như Lai nghi ngờ không thôi.
Hắn thật sự không biết trong Thiết Bích sơn mạch còn có một nơi như thế này.
Quy mô trận pháp ở đây còn mạnh mẽ hơn cả trận pháp phòng hộ của những
thần tông nhất phẩm kia.
“Đây là tổng đàn của Xiển môn! Chỉ có thành viên của Xiển môn mới có thể
tiến vào. Ngươi cũng có thể coi nơi này là một lăng mộ.”
Ánh mắt Tần Phụng Tiên có hơi phức tạp: “Ngươi có thể nhìn vào bên trong.”
Sở Như Lai lập tức rót chân nguyên vào mắt, nhìn vào trong những cung điện
kia.
Những cung điện này đều không có cửa, nên hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua
sương mù, nhìn thấy tình cảnh bên trong.
“Quan tài đá?”
Sở Như Lai lấy làm kinh hãi.
Bên trong cung điện lại vô số quan tài đá, mỗi một tòa cũng điện đều có không
dưới một trăm cái quan tài.
Hơn nữa không chỉ là quan tài đá, mỗi một cái quan tài đá đều tỏa ra khí cơ và
thiên quy làm cho hắn kinh hãi.
“Tu sĩ Siêu Phẩm từ thời Huyền Hoàng thủy đế đến nay, ngoại trừ một số ít
người xui xẻo ngã xuống, thì gần một nửa người đều ở nơi này, nửa còn lại ở
Chân môn chúng ta.”
Thư Hoài Thạch ngồi xếp bằng: “Vì để tránh khỏi vận mệnh chết trong thần
kiếp, bọn họ lựa chọn tự phong ấn ở nơi này. Chờ đợi một ngày nào đó ở tương
lai, nhân tộc đánh nát sự thống trị của thần tộc, đánh vỡ nguyền rủa và phong ấn
của chúng thần.”
“Đây cũng là một trong những thủ đoạn mà Huyền Hoàng thủy đế để lại, đã
từng là lá chắn mạnh mẽ nhất của nhân tộc. Một khi tổng đà của hai môn Xiển
và Chân giải phong, có thể tụ tập ít nhất hơn một vạn tên Siêu Phẩm. Sức chiến
đấu không kém hơn một vạn ‘thần hoang dã’ ở vực ngoại.”
Sở Như Lai lập tức chú ý đến hai chữ ‘đã từng’ trong lời nói của vị này.
Ngoài ra, hắn phát hiện hai vị trước mặt này đều đang kiêng kỵ thứ gì đó.
Sau khi tiến vào nơi này, hai người vẫn áp chế khí cơ, hành động cẩn thận từng
li từng tí, hơn nữa luôn quanh quẩn ở biên giới, không dám xâm nhập vào bên
trong.
Danh Sách Chương: