Cửa sổ trong phòng của Sở Vân Vân đã không tồn tại, nửa tháng trước đã bị
thiêu hủy, vách tường cũng có một đống vết cháy.
Sở Hi Thanh nhìn vào phòng qua ô cửa sổ, chỉ thấy trong phòng không có thứ
gì cả.
Giường và bàn ghế ở trong phòng, đều tạm thời chuyển ra hành lang để bảo tồn.
Sở Vân Vân đang ngồi xếp bằng ở giữa phòng.
Quanh thân nàng có một tầng lửa màu đỏ son, trước người có phù văn kỳ dị có
nhiều năm màu sắc khác nhau, bọn chúng đang bao quanh một viên đan hoàn
màu đỏ thắm.
Viên đan hoàn kia có kích thước bằng đầu ngón tay, toàn thân hư ảo không có
thật, phát trên còn có một chữ Nghê mơ hồ.
Đừng thấy viên đan hoàn này có hình dạng xấu xí mà nhâm, nó đang phát ra
một nhiệt độ kinh người, làm cho gạch xanh trong phòng đã nóng cháy như lửa.
Sở Hi Thanh đứng bên ngoài cửa sổ, cũng cảm giác được toàn thân nóng bỏng.
Cũng may mà cái viện này từng được sử dụng làm nhà kho, cho nên đã từng
được cải tạo và đề phòng cháy, bằng không thì cái viện này đã cháy từ lâu rồi.
Sở Hi Thanh đứng nhìn ở ngoài cửa sổ, lặng lẽ chờ đợi.
Hắn biết Sở Vân Vân bây giờ đang thử kết hợp phù văn của năm cái pháp thuật
lại với nhau, cô đọng Chân phù từ Linh chủng của bản thân, đột phá bát phẩm.
Hơn một tháng này, Sở Hi Thanh tập trung tất cả tinh khí thần vào chuyện tu
luyện võ đạo, Sở Vân Vân cũng nằm ở trạng thái nửa bế quan, nàng cũng tập
trung tu luyện pháp thuật của mình.
Nàng nhất định phải dùng toàn lực, cố gắng đột phá bát phẩm trước khi cuộc thi
chân truyền diễn ra, rồi tiến vào Thần Binh Viện với Sở Hi Thanh.
Khi Sở Vân Vân đột phá cửu phẩm thượng thì đã cô đọng chữ Nghê bên trong
Toan Nghê, giờ nàng muốn cô đọng thêm chữ Toan.
Hai cái hợp nhất, chính là Toan Nghê, nó là trụ cột pháp thuật của Sở Vân Vân,
cũng là hạt nhân để nàng ‘nghĩ vật hóa hình’.
Sau đó, tất cả việc tu luyện của nàng đều sẽ xoay quanh và cường hóa cho hai
cái Chân phù này.
Sở Vân Vân không kéo dài quá lâu, khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, nàng
liên hơi cau mày, thu hồi pháp thuận, thu hồi Linh chủng và phù văn của năm
pháp thuật vào trong trán.
Nàng đứng dậy lắc người một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ.
Ngọn lửa trên người Sở Vân Vân vẫn chưa tắt, sắc mặt nàng cũng hơi đỏ lên:
“Xin lỗi, ta cho rằng đêm này có thể thành công, kết quả là vẫn kém một chút,
bên phía Ngô Mị Nương đã có tin tức rồi sao?”
Sở Hi Thanh gật đầu, đưa một lá bùa màu vàng cho Sở Vân Vân: “Đây là tin
tức Ngô Mị Nương gửi cho ta vào canh ba. Tối hôm nay, mục tiêu của chúng ta
sẽ ngủ ở Tùng Trúc Quán ở phía nam Túy Hoa Lâu tại Cổ Thị tập. Không ngờ
người này còn trẻ tuổi, mà đã là khách quen của thanh lâu và kỹ viện rồi.”
Sở Hi Thanh cầm lá bùa màu vàng lên, cẩn thận nhìn nội dùng ở trên lá bùa, mi
mắt nhất thời nhếch lên: “Nếu ngươi muốn trở thành thủ tịch chân truyền, thì
người này là chướng ngại rất lớn, thậm chí có thể sẽ uy hiếp đến tính mạng của
ngươi, không thể không trừ. Hiện giờ ta chỉ lo lắng là, Ngô Mị Nương này có
đáng tin cậy hay không?”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Thế gian này nào có người tuyệt đối đáng tin
chứ? Ta nghe ngóng qua, danh dự của Ngô Mị Nương này không tệ, nàng rất
thông minh. Mấu chốt là chúng ta không có con đường nào khác ở quận Tú
Thủy này, chỉ có thể tin nàng. Hơn nữa, chỉ sợ vị này cũng không biết chúng ta
muốn làm gì.”
Hắn mua tin tức của Ngô Mị Nương, là để ý hành tung của người này trong một
tháng, mỗi ngày sẽ thông báo một lần.
Chuyện ngày hôm nay là do hắn mưu tính từ hai tháng trước, khi Chu Tượng
Sơn đến thành Tú Thủy, mãi cho đến tận bây giờ mới tìm được cơ hội thích
hợp.
Sở Vân Vân híp mắt suy tư giây lát: “Nhưng đến khi chúng ta làm xong chuyện
này, thì Ngô Mị Nương sẽ nghĩ đến.”
Sau đó nàng lại cười một tiếng: “Chúng ta đi thôi, việc này không thể chậm trễ.
Đã là giờ tý rồi, lại không đi nữa thì sẽ muộn.”
So với nguy cơ có thể xảy ra trong tương lai, thì chút nguy hiểm này căn bản là
có thể chịu đựng.
Nàng cũng hiểu ý của Sở Hi Thanh, Ngô Mị Nương là một người thông minh,
vậy thì sẽ hiểu chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói.
Một khi chân tướng của vụ án ngày hôm nay lộ ra ngoài, vậy hai người bọn họ
sẽ bị triều định đuổi bắt, mà Ngô Mị Nương cũng sẽ không thoát được.
Đầu tiên, Sở Vân Vân thay một bộ quần áo dạ hành, sau đó lập tức nhảy lên
không trung, rơi vào nóc nhà của một tòa nhà ba tầng ở phía xa xa, một đường
dẫm mái ngói trên đỉnh nhà, lao về phía ngoài thành.
Sở Hi Thanh theo sát phía sau, nhảy cao ba trượng giống như một con chim
nhạn, sau đó dáng người nhẹ nhàng rơi xuống sau lưng Sở Vân Vân. Động tác
không chỉ nhẹ nhàng, mà bước chân còn mau lẹ, càng là vô thanh vô tức, không
một tiếng động.
Sở Vân Vân vừa chạy vừa ngưng thần cảm ứng phía sau.
Khóe môi của nàng từ từ cong lên, nổi lên một nụ cười. So với lần đầu tiên thì
Sở Hi Thanh bây giờ đã tiến bộ rất nhiều.
Đặc biệt là Khinh Vân Tung, Sở Vân Vân không ngờ sau khi Sở Hi Thanh trở
về quận Tú Thủy, thân pháp của hắn lại tiến bộ kinh người như vậy.
Sau khi trở thành thiên kiêu Thanh Vân Bảng, Sở Hi Thanh không những không
thư giãn, trái lại còn cố gắng tu luyện hơn xưa.
Danh Sách Chương: