Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thanh Tịnh Như Ý chi chủ?”
Bạch Linh Hi số 1 đổi sắc mặt.
Sau đó ánh mắt của nàng nghi ngờ không thôi: “Bệ hạ nói chính là Thiên Tịnh
Tinh Quân – Thần Tịnh Ly? Sao tại hạ lại có quan hệ với nàng?”
Bạch Linh Hi cũng nhíu chặt lông mày, ánh mắt hơi do dự.
Vẻ mặt nàng lại cực kỳ nghiêm túc: “Bệ hạ nghi ngờ chúng ta là phân thân hóa
thể của ‘Thanh Tịnh Như Ý chi chủ’? Tuyệt đối không thể. Thân thể của tại hạ
chính là nhân tộc, không hề liên quan đến ‘Thanh Tịnh Như Ý chi chủ’.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì híp mắt lại, bật cười một tiếng.
Hai người này diễn không tệ, không có sơ hở nào.
Có người nào đó ở trên trời đã bán thân phận thật sự của Bạch Linh Hi cho hắn,
nhưng Sở Hi Thanh thật sự không nhận ra ai mới là Kinh Hồng Kiếm Tiên -
Bạch Linh Hi thật.
Nhưng cũng không sao, nếu nghĩ thoáng một chút, bây giờ có hai vị thần linh
hiệu lực cho mình, mặc kệ các nàng là ai.
Sở Hi Thanh thản nhiên, giơ tay cản Sở Mính đang ngưng tụ sát ý càng ngày
càng nồng: “Không thừa nhận sao? Trẫm cũng không quan tâm, chỉ là gần đây
nghe nói bản thể của ‘Thanh Tịnh Như Ý chi chủ’ đang bị ‘Khi Thiên Vạn Trá
chi chủ’ vây ở sao Thiên Tinh, tình hình khá là quẫn bách, cách chết không xa.”
“Trẫm cũng có thể cười trên sự đau khổ của người khác, Thần Tịnh Ly này vẫn
mưu đồ Như Ý chi pháp của nhân tộc ta, vẫn nhằm vào bộ tộc ta, mười mấy vạn
năm nay đã mưu hại rất nhiều anh hùng của bộ tộc ta, không ngờ nàng cũng có
ngày hôm nay, thật là đáng mừng.”
Hắn hơi dừng lại, cười tủm tỉm nhìn hai người: “Thật ra hai vị không cần sốt
sắng như vậy, trẫm lòng dạ rộng lớn, có thể chứa vạn vật thiên hạ, chỉ cần các
ngươi thật lòng hiệu lực cho trẫm, trẫm sẽ không quan tâm đến thân phận của
các ngươi.”
Chỉ là hai nữ nhân trước mặt vẫn thản nhiên như không.
Sở Hi Thanh cũng lười thăm dò, hắn trực tiếp ném hai đạo thánh chỉ về phía hai
người.
“Trẫm có công tất thưởng, có tội tất phạt, hai người các ngươi đã lấy được Hạch
Châu, như vậy trẫm cũng tuân thủ hứa hẹn.”
“Bắt đầu từ ngày may, Bạch Linh Hi số 1 sẽ làm Bình Đông Hầu, sau năm đời
sẽ giảm xuống, lĩnh chức nhị phẩm Chinh Lỗ tướng quân, dự thính Long vệ
chiến tướng; Bạch Linh Hi số 2 sẽ làm Trấn Đông Hầu, sau năm đời sẽ giảm
xuống, lĩnh chức nhị phẩm Chinh Di tướng quân, cũng dự thính Long vệ chiến
tướng.”
Hai nữ nhân nghe thấy mấy chữ ‘số 1’ và ‘số 2’, khóe môi không khỏi giật giật.
Từ mấy chữ này, có thể thấy Sở Hi Thanh khá là khinh bỉ các nàng.
Vị này rất tự tin, mặc kệ bọn họ có mục đích gì, mặc kệ bọn họ làm gì, đối
phương đều có thể thong dong ứng phó.
Ánh mắt của các nàng đều hơi phức tạp, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ.
Nhưng thánh chỉ trong tay lại làm cho các nàng vui vẻ.
Hai nữ siết chặt nắm đấm trong tay áo, sau đó đồng loạt cúi đầu với Sở Hi
Thanh: “Linh Hi tạ bệ hạ.”
Bọn họ đều không thèm để ý đến chức quan và tướng vị, nhưng lại mừng rỡ với
thân phận ‘Long vệ chiến tướng’.
Chuyện này có nghĩa bọn họ cũng có thể sử dụng long khí của Đại Luật, để
cường hóa lực lượng của bản thân.
Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ của Sở Hi Thanh hơn xa Kiến Nguyên đế.
Vị này chính là một Thánh hoàng nha.
Dự tính chỉ cần hai ba năm nữa, Đại Luật mạnh hơn, lòng dân vững chắc, long
khí của vị này sẽ không kém hơn Huyền Hoàng thủy đế.
Mà ngày xưa, tất cả ‘Long vệ chiến tướng’ của Huyền Hoàng thủy đế và Thánh
hoàng đời thứ ba đều có thực lực cấp Vĩnh Hằng thượng vị, có một số người cá
biệt thậm chí còn có sức chiến đấu cấp đế quân.
Long khí của Đại Luật có thể cải thiện tình cảnh của bọn họ bây giờ.
Cũng vì lợi ích này, bọn họ sẽ cắn răng chịu đựng mọi oan ức.
Sở Hi Thanh nhìn vào hai người với ánh mắt sâu xa và bễ nghễ: “Hai người các
ngươi vừa vào Long vệ, cũng phải tham kiến thượng quan trong Long vệ của
mình đi.”
Hai nữ hơi ngẩn ngơ, mới ý thức được thượng quan chính là Cuồng Kiếm –
Phong Tam.
Rõ ràng, Sở Mính chỉ là một kẻ đã chết, không thể gia nhập Long vệ.
Bọn họ hơi nhíu mày, rồi đồng loạt thi lễ với Phong Tam: “Thuộc hạ tham kiến
thủ lĩnh.”
Phong Tam thì lại không hiểu Sở Hi Thanh đang có ý gì?
Nửa năm qua, tu vị của hắn đã tiến bộ rất nhanh, đã vào nhất phẩm hạ. Nhưng
chỉ nói đến sức chiến đấu, hắn cũng chỉ đạt đến Siêu Phẩm thôi, trình độ chỉ
khoảng top 10 Thiên Bảng.
Sau khi mấy người Sở Vân Vân, Lục Trầm… tiến vào Siêu Phẩm, trình độ của
Thiên Bảng bây giờ kém xa lúc trước.
Phong Tam cũng không có thực lực để làm thượng quan của hai vị này.
“Phong Tam tiên sinh là thủ lĩnh Long vệ cho trẫm lựa chọn, giúp trẫm cai quản
12 Long vệ.”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng: “Bắt đầu từ ngày mai, hai người các ngươi phải
nghe lệnh hắn, còn phải bảo vệ hắn an toàn, nếu Phong Tam tiên sinh có bất trắc
gì, trẫm sẽ hỏi tội hai người các ngươi.”
Hắn lại quay đầu nói với Phong Tam: “Phong tiên sinh không cần lo lắng, mặc
kệ hai người này có mục đích gì, trước mắt đều không dám cãi lại trẫm. Vì vậy
ngươi cứ sai khiến các nàng là được.”
“Phong tiên sinh chú ý, sau này ngươi có ý tưởng gì, mặc kệ là ý nghĩ gì, cứ bảo
các nàng giúp, tốt nhất là có thể giúp ta để các nàng lộ mặt thật.”
Phong Tam không khỏi mở mang tầm mắt.
Sở Hi Thanh biết rõ thân phận của đối phương không đúng, nhưng vẫn dám cho
bọn họ vào Long vệ.
Hắn ôm quyền nói: “Thần tuân lệnh!”
Phong Tam hiểu ý của Sở Hi Thanh, chính là ra sức sai khiến, dốc sức giày vò
hai người này.
Tốt nhất là làm cho các nàng không chịu nổi, chủ động bại lộ thân phận.
Hai nữ ở đối diện cũng bừng tỉnh.
Đây là mượn cơ hội này để bù đắp đạo tâm của Phong Tam? Phương pháp này
đúng là rất tốt.
Phong Tam đã mất hết tự tin, nhưng tất cả tín niệm của hắn bây giờ đều nằm
trên người Sở Hi Thanh, cái này cũng là hết cách.
Nếu tương lai Phong Tam thức tỉnh trí nhớ, như vậy đoạn thời gian này sẽ khiến
cho đạo tâm của hắn sinh ra biến hóa khác.
Sở Hi Thanh lại đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
“Xem ra chủ nhân nơi này đã không kiên nhẫn, chúng ta đi thôi.”
Chỉ mới một lát, linh thức của Hậu Khanh và Hạn Bạt đã kéo dài đến ngoài Quy
Khư.
Hiển nhiên là hai vị này muốn biết vì sao khách quý vẫn chưa vào nhà?
Sở Hi Thanh lập tức điều khiển Dục Nhật thần chu bay vào trong hải nhãn.
Đây là lần thứ ba hắn tiến vào Quy Khư, nên cũng quen cửa quen nẻo.
Nhưng khi hắn vừa tiến vào, lại ngạc nhiên phóng mắt nhìn về một phía khác.
Hắn nhìn chỗ “Giám Thiên thần nhãn’ do con mắt của La Hầu chế tạo thành,
nhưng vật này đã biến mất khỏi Quy Khư.
Ánh mắt Sở Hi Thanh ngưng lại, lập tức giơ tay lên bắt một đạo ánh sáng ở bên
cạnh.
“Các hạ, ngươi có biết ai lấy ‘Giám Thiên thần nhãn’ không?”
Chuyện lớn như vậy, thế mà hắn lại không biết chút nào.
“Bệ hạ, Quy Khư là một trong những nơi ta không thể soi sáng.”
Một lát sau, một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai Sở Hi Thanh.
Giọng nói này chứa vẻ bất đắc dĩ: “Ta không biết ai đã lấy ‘Giám Thiên thần
nhãn’, nhưng ta lại biết nguyên do thứ này bị mất trộm. Theo ta biết, các thần
đang khua chuông gõ mõ, chuẩn bị phục sinh La Hầu!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK