Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm thứ nhất của Kiến Nguyên đế đã đánh nát ngọn núi lớn kia, thậm chí còn
chém ra một lỗ hổng trên phong ấn của các thần vào 1300 vạn năm trước.
Khiến cho không gian chung quanh xuất hiện vô số vết rách như pha lê.
Lúc này, cách đó ngoài 3000 dặm, trong lòng đất truyền ra tiếng rống phẫn nộ:
“Linh Uy!”
Tiếng rống này rung chuyển toàn bộ trong và ngoài phàm giới, cũng tạo thành
sóng âm cực lớn, đánh nát tất cả vật chất tiếp xúc với nó.
Lúc này, Mộc Thần – Linh Uy đang đứng trên hư không cách đó không xa.
Hắn nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống tầng đất sâu thẳm, đôi mắt xanh biếc hơi
híp lại: “Thạch âm!”
Sau lưng Linh Uy là một cây sồi cao hơn 9000 trượng, tán cây che kín đất trời,
toàn thân hiện ra một tầng kim quang.
Mà lúc này, nếu như đưa mắt chuyển vào lòng đất, sẽ phát hiện vô số bộ rễ của
cây sồi đang khuếch tán, nằm dày đặc trong phạm vi vạn dặm.
Toàn bộ lòng đất đang rung chuyển, nhưng lại bị cây sồi này áp chế.
Điều này làm cho lực lượng của Thạch âm không thể lan truyền đến mặt đất, từ
đó gia cố phong ấn.
Chỉ chốc lát sau, Thạch Thần – Thạch âm đã xuất hiện.
Thân khu của nàng do đất đá tụ thành, cao khoảng tầm 9000 trượng, to lớn
không gì sánh được, đứng nơi đó lại tựa như một ngọn núi hình người.
Ánh mắt Thạch âm rất nhỏ, so với thân thể khổng lồ của nàng, lại giống như
đậu xanh vậy.
Nhưng giờ phút này, đôi mắt này lại là màu đỏ thắm: “Linh Uy, đó là con gái
của ngươi!”
“Ta biết!”
Mộc Thần – Linh Uy thản nhiên nhìn nhau với Thạch m: “Không phải ngươi
vẫn muốn giải phong ấn cho nàng sao? Vì sao hôm nay lại ngăn cản?”
Hắn phất tay áo: “Yên tâm, Thần Bàn Nhược đã hứa, sẽ không lấy mạng của
nàng.”
Trong khoảnh khắc này, Kiến Nguyên đế đã chém kiếm thứ hai.
Một kiếm này, làm cho không gian xuất hiện một cái thần văn thượng cổ cực
lớn.
Đó rõ ràng là một chữ Phong…
Thạch âm tức giận sắp điên, nhưng vẫn cố gắng áp chế cảm xúc.
Đổi lại là một Tổ thần khác, Thạch âm nhất định sẽ chiến một trận.
Nhưng mà lực lượng của Mộc Thần, vẫn khá khắc chế nàng.
Thạch âm thở sâu: “Thần Bàn Nhược rốt cuộc đã ra giá gì? Để ngươi làm ra
chuyện ngu xuẩn như vậy? Ngươi cái tên ngu xuẩn này, Bạch Hổ hung hoành bá
đạo như vậy, mà còn không đành lòng giết chết Thần Hổ Bưu khi còn nhỏ. Mà
Linh Uy ngươi, bởi vì một lời hứa hẹn của một kẻ lừa gạt, lại ra tay độc ác với
con gái mình?”
“Ra tay độc ác là thế nào?” Sắc mặt Mộc Thần – Linh Uy xanh trầm, ánh mắt
lại âm lãnh như chết: “Ngươi trở về đi, ta tự nhiên sẽ bảo vệ Đế Oa.”
An nguy của một mình Đế Oa, há có thể so được với tồn vong của toàn bộ thần
linh hệ Mộc Thần?
Thạch âm lại không thể nhẫn nại, nàng đột nhiên nhào về phía Linh Uy.
Mặc dù nàng là thân đất đá, nhưng thần khu khổng lồ này cất bước, lại trực tiếp
co ngàn dặm hư không lại dưới chân.
Nhưng Thạch âm mới bước hai bước, mặt đất đã xuất hiện vô số dây leo.
Những dây leo gỗ này như xúc to, không chỉ tóm lấy chân của Thạch âm, mà
còn quấy phá độn pháp của nàng, khiến nàng không thể tiến lên dù chỉ một
bước.
Phía cuối dây leo còn xuất hiện vô số gai nhọn, đâm vào trong cơ thể nàng, hấp
thu sức mạnh của nàng.
Cũng vào lúc này, Kiến Nguyên đế đã chém kiếm thứ ba.
Trong khoảnh khắc, trời đất trung chuyển, tòa núi lớn kia nổ ầm ầm rồi đổ nát,
thần văn thượng cổ kia cũng bị tàn phá nhiều hơn.
Cùng lúc đó, một quan tài đá to lớn đến 1200 trượng xuất hiện phía dưới ngọn
núi đổ nát.
Chiếc quan tài này được đúc từ Vĩnh Hằng Thạch, chung quanh không chỉ có
lượng lớn thần văn, mà còn có 18 chiếc xiềng xích màu đen, từng cái tựa như
Cầu long quấn quanh quan tài, khóa chặt nó trong lòng đất.
Kiến Nguyên đế đi đến trước quan tài đá, lại cảm thấy thân thể suy yếu như bị
móc sạch.
Khuôn mặt hắn trắng bệch, long khí quanh người cực kỳ ảm đạm.
Nhưng hắn vẫn đưa tay, mạnh mẽ đẩy nắp quan tài ra.
Trong khoảnh khắc này, 18 cái xiềng xích đều rung động kịch liệt, mà Thần Bàn
Nhược ở cách xa mấy triệu dặm cũng thất khiếu chảy máu.
Dáng vẻ của hắn rất thê thảm, nhưng lại cười khẽ một tiếng, ra sức thúc đẩy tất
cả thần lực.
Hắn muốn lừa gạt thiên địa, để thiên đạo và tất cả mọi người cho rằng, Kiến
Nguyên đế đang sử dụng âm dương đồng thể chân chính, và long khí chân
chính.
Thần Bàn Nhược còn dốc hết sức, rút lấy lực lượng của vật ký sinh, để bù đắp
cho mình.
Tình cảnh này cũng khiến cho tất cả thần linh đang quan sát phải biến sắc mặt.
Lúc này, trong Thái Dương thần cung, Dương Thần – Thái Hạo đã nhíu mày.
“Thực sự là dốc hết sức lực mà.”
Trong mắt hắn ngậm lấy vẻ khó tin: “Lẽ nào hắn thật sự có thể phục sinh vị
Thiên đế đời đầu kia?”
2200 vạn năm trước, Dương Thần – Thái Hạo tận mắt chứng kiến Thiên đế đời
đầu Thần Chân Như ngã xuống, 12 thần linh Bàn Cổ bọn họ liên thủ, xóa ấn ký
nguyên thần của Thần Chân Như.
Vị Thiên đế đời đầu kia đã không còn chút dấu vết nào trong thiên địa này.
Nhưng nếu như không phải Thần Chân Như, vậy thì có ai đáng giá để Thần Bàn
Nhược làm như vậy? Để hắn trả giá đắt như vậy?
“Ta không biết.”
Âm Thần – Nguyệt Hi lắc đầu: “Theo lý thuyết, Thần Chân Như tuyệt đối
không thể phục sinh. Nhưng dù sao Thần Bàn Nhược cũng đã mưu tính 2200
vạn năm cho chuyện này.”
Nàng hơi suy tư: “Theo ta biết, Thần Bàn Nhược vẫn đang tìm kiếm Bổ Thiên
Thạch của Thiên đế đời thứ năm Thần Hạo. Mãi đến thời gian gần đây, hắn mới
tìm thấy trên người Thần Tịnh Ly, nhưng hình như vẫn chưa lấy được.”
“Thần Tịnh Ly? Bổ Thiên Thạch? Khối đá này cũng như tên, có thể bổ thiên bổ
địa, bù đắp tất cả mọi thứ không trọn vẹn. Nói như vậy, người này đúng là tình
sâu ý nặng.”
Dương Thần – Thái Hạo trầm ngâm, lập tức hỏi: “Nếu Thiên đế đời đầu phục
sinh, như vậy ngươi cho rằng nàng là ký sinh thay thế Đế Oa? Hay là thai nghén
từ cơ thể Đế Oa?”
“Thần Bàn Nhược vẫn luôn nghiên cứu Thế Thiên chi pháp, đã tăng đến biên
giới tầng thứ 4 và 5. Nhưng dù Thế Thiên chi pháp của hắn có thể đạt đến cảnh
giới Tạo Hóa, thì cũng không thể thay thế Đế Oa.”
Sắc mặt âm Thần – Nguyệt Hi lành lạnh, thở dài một tiếng: “Có rất ít người
biết, trước khi Đế Oa bị phong ấn, nàng đã có thai. Nhưng đối với Đế Oa mà
nói, hai việc này không khác gì nhau, trái lại còn làm cho nàng càng đau khổ
hơn, càng tàn nhẫn hơn.”
Dương Thần – Thái Hạo nghe vậy thì thầm cười gằn.
Ngày xưa, âm Thần – Nguyệt Hi và Đế Oa rất thân thiết, danh là cô cháu,
nhưng thân như tỷ muội.
Nhưng mà lần này, chính là âm Thần – Nguyệt Hi liên thủ với Thần Bàn Nhược
để làm ra chuyện cực kỳ tàn nhẫn này.
Nếu hắn đoán không sai, việc Đế Oa có thai cũng là Nguyệt Hi tiết lộ cho Thần
Bàn Nhược ở hơn trăm vạn năm trước.
Chuyện này, ngay cả Thiên đế nhậm chức 1200 vạn năm như hắn cũng không
biết.
Đây chính là bí mật mà bạn tri kỷ mới có thể biết.
Hai thần âm Dương vẫn quan sát biến hóa bên dưới phàm giới, lại không chú ý
đến Ty Thần Tinh Quân đứng sau bọn họ đang nhìn Nữ Thần Ám Nguyệt –
Nguyệt Ngự với ánh mắt lập lòe.
Ánh mắt của Ty Thần Tinh Quân nhìn như bình thường, nhưng nếu Thánh
hoàng đời thứ ba ở đây, nhất định có thể sử dụng Giải Thiên chi pháp để phát
hiện chút tâm trạng nóng bỏng trong đáy mắt của Ty Thần Tinh Quân, tựa như
dung nham dưới nền đất, đang chờ ngày phun trào.
Nguyệt Ngự thì giống như không cảm nhận được, nàng phòng mắt nhìn vào hư
không, ánh mắt dại ra, cả người như một khúc gỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK