Nhưng Sở Mính lại không vui vẻ nổi.
Bí pháp của Vũ Côn Luân rất hữu dụng, nhưng lại không giống như nàng tưởng
tượng.
Nhập mộng một ngày, hoàng lương trăm năm, có thể giúp Sở Mính ngủ một
giấc, lại trải qua trăm năm.
Nhưng đây là dùng mệnh nguyên của bản thân để đổi.
Thần khí và pháp thuật của Vũ Côn Luân, đều dùng mệnh nguyên của nàng để
hoạt động.
Sở Hi Thanh mới rời đi chín ngày, nàng đã mất 225 năm tuổi thọ.
Mà một võ tu, dù trong cơ thể không có ám thương thì cũng chỉ có khoảng 500
600 năm tuổi thọ.
Nếu không phải uy hiếp mang tên Sở Hi Thanh đã là lửa xém lông mày, Kiến
Nguyên đế lại đảm bảo sẽ cung cấp thuốc kéo dài tuổi thọ cho nàng, lại còn lấy
tiền đồ Siêu Phẩm làm thẻ đánh bạc, thì dù thế nào Sở Mính cũng không tu
luyện bằng phương pháp này.
Tốc độ tiến bộ của nàng tuy khiến người vui vẻ, nhưng ‘Hoàng Lương Đại
Mộng pháp’ này quả thực là không có lời.
Sở Mính càng muốn thiên tử cung cấp một ít đan dược tăng cường ngộ tính,
hoặc là gia tăng lực lượng huyết mạch, chứ không phải thiêu đốt mệnh nguyên
của mình.
Sở Mính nghĩ đến đây mới phát hiện không đúng, cha của mình là cận thần của
thiên tử, thế mà lại không có ở đây.
Phiêu Kỵ đại tướng quân Vũ Văn Bá kia thì cũng thôi, lần này hắn suýt chết
trong tay Sở Hi Thanh, tuy rằng được Vũ Côn Luân kéo về một mạng, nhưng
thương thế còn lâu mới lành.
Phụ thân thì lại rất tốt, chỉ cần dùng một ít đan dược thượng phẩm, một hay
ngày là đã khôi phục như ban đầu.
Còn nữa, vì sao bệ hạ lại triệu tập mọi người đến lăng Bá Võ Vương ở Tây Sơn
này?
“Tốt lắm!”
Kiến Nguyên đế cười to một tiếng, vẻ mặt khá thỏa mãn: “Thực lực của ngươi
tăng mạnh như vậy, khiến cho trẫm rất vui mừng. Trẫm đã để người đi tìm thần
khí mạch Kim Ô và Nhai Tí giúp ngươi, Hoàng Lương Đại Mộng pháp còn có
một bước cuối cùng. Chỉ cần hoàn thành bước này, nhất định có thể giúp ngươi
tiến vào top 10 Thiên Bảng, nắm giữ lực lượng đối kháng với Sở Hi Thanh.”
“Yên tâm, chỉ là hơn 300 năm mệnh nguyên thôi, ngươi đã có tư cách bước vào
Siêu Phẩm, chờ ngươi bước vào cảnh giới này, ít nhất cũng sống được 500 năm,
nếu có thể vượt qua thiên kiếp 500 năm một lần, đó chính là trường sinh vĩnh
cửu, muốn sống bao lâu liền sống bấy lâu, há không phải sung sướng?”
Sở Mính cũng rất chờ mong với thần khí trong miệng Kiến Nguyên đế.
Bây giờ nàng chỉ kém Sở Hi Thanh những thứ này thôi.
Ngoài ra, nàng cũng cảm thấy rất tò mò.
Bước cuối cùng mà Kiến Nguyên đế nói là cái gì?
Top 8 Thiên Bảng bây giờ, đều có thực lực siêu nhất phẩm.
Mà top 10 dù không đạt đến, thì cũng không kém quá xa.
Bước cuối cùng này, lại có thể giúp nàng tăng vọt như vậy?
Sở Mính nghĩ đến đây, nội tâm bỗng nhiên run rẩy, chợt sinh ra một chút bất an.
Nàng phát hiện trước bia mộ của Tần Mộc Ca, là một cái quan tài rất đẹp.
Cái quan tài này kém hơn quan tài của Tần Mộc Ca một chút, nhưng cũng là
quy cách chư hầu, trong ngoài năm tầng.
Nhưng khi nàng muốn mở miệng hỏi dò, cái quan tài này là chuẩn bị cho ai, thì
thấy Kiến Nguyên đế ngưng trọng nhìn lên bầu trời.
“Chuyện của ngươi để sau đi.”
Khóe môi hắn ngậm lấy nụ cười gằn: “Chúng ta có khách.”
Khi hắn vừa nói hết câu, mười hai đạo long khí vàng óng chợt vọt lên trời,
chúng hóa thành từng bàn tay khổng lồ, chụp về nơi nào đó trên bầu trời.
Cùng lúc đó, vầng mặt trời giữa bầu trời đột nhiên to lớn hơn mấy lần, nướng
cháy bầu trời.
Đồng thời, một mảnh xích hỏa màu vàng óng thiêu đốt toàn bộ phạm vi ba
mươi dặm không trung.
Quanh người Kiến Nguyên đế, ngoại trừ mười hai con Kim long uốn lượn ra,
còn có hai con thần cầm khổng lồ một vàng một đen.
Một là Đại Nhật Kim Ô, nó thả ra hào quang vô lượng, khí thể hùng vĩ huy
hoàng.
Một là Thái âm U Huỳnh, nó bị áp chế dưới kim quang của Kim Ô, nhìn như
không có thanh thế gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Sở Mính quỳ trên mật đất chợt híp mắt lại, âm thầm hoảng sợ.
Không biết vì sao mà thực lực của vị bệ hạ này đã tăng mạnh.
Rõ ràng là đã có thực lực Gần Thần.
Mà mấy người Tông Thần Hóa, Mặc Sĩ La Hầu ở cách đó không xa đều không
hẹn mà cùng hiện ra một tia kinh dị.
Chỉ có Vũ Côn Luân là bình tĩnh như thường.
Một cái chớp mắt tiếp theo, giữa bầu trời bỗng nhiên ‘oanh’ một tiếng.
Tất cả khói lửa đều bị xóa bỏ trong nháy mắt.
Mặt trời bị lực lượng của Kiến Nguyên đế phóng to, cũng đã thu nhỏ lại như
bình thường.
Cùng lúc đó, một cô gái áo trắng cũng hiện thân ở trên bầu trời.
Khuôn mắt nàng thanh lệ, dáng người thướt tha, khí chất xuất trần, tựa như trích
tiên.
Theo nữ tử này hiện thân, thần uy vô ngần càn quét bốn phía, làm cho tất cả
cấm quân chung quanh phải chịu đựng áp lực nặng nề.
Miệng mũi bọn họ đều chảy máu, tràn đầy mồ hôi, gần như bị thần uy mạnh mẽ
này ép cho quỳ sát trên mặt đất.
May mắn là đúng lúc này, sau lưng Kiến Nguyên đế hiển hóa ra 12 long trụ màu
vàng, chống đỡ cả bầu trời, khiến cho áp lực của mọi người giảm mạnh.
Bọn họ cũng đang liều mạng thôi phát bí pháp Hoàng Đạo, đối kháng với thần
uy mênh mông này.
Danh Sách Chương: