Để người ta kinh ngạc chính là, một nửa thân thể của nghiệt thú là máu thịt,
nhưng lại gầy gò trơ xương, lộ ra khung xương cốt khổng lồ. Một nửa còn lại
thì khá cường tráng, nhưng tựa như là chất gỗ, tay chân và thân thể đều bao
trùm một lớp vỏ cây dày đặc.
Ngũ quan của cự nhân cũng giống như vậy, một nửa thì khô gầy như xương sọ,
một nửa thì lại là chất gỗ.
Ngoài ra, cự nhân này bước đi rất gian nan, tựa như đang bị xiềng xích khóa
chặt lấy tay chân, mỗi bước đi đều run run rẩy rẩy, động tác chậm chạp.
Sở Hi Thanh cũng không dám coi thường con nghiệt thú này.
Vô số tiền bối của Vô Tướng thần tông đã ăn quả đắng trong tay của nó.
Thực lực của con nghiệt thú này cao đến tam phẩm, có sức chiến đấu của Địa
Bảng.
Theo lý thuyết, đám người bọn họ không thể đối kháng chính diện với con
nghiệt thú này.
May mắn là con nghiệt thú này không có lý trí, cũng không có trí tuệ.
Đám tiền bối của Vô Tướng thần tông đã tìm ra rất nhiều phương pháp đặc thù
để giết chết nó, hơn nữa mười lần như một.
Sau đó, Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn chung quanh, tìm kiếm tung tích của mấy
người Kiếm Thị Phi.
Nhưng dù hắn kích phát thị lực đến mức tận cùng, thì cũng không tìm được đám
người kia.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lên, nơi khóe môi hiện lên một tia giễu
cợt: “Đám người này ẩn giấu sâu thật.”
“Bọn họ nhất định đã đến rồi.” Lãnh Sát Na ôm kiếm trong ngực, híp mắt nói:
“Hẳn là dùng một loại pháp khí ẩn giấu hành tung nào đó.”
Hắn cũng không cảm ứng được vị trí của những người này.
Sở Hi Thanh cũng không muốn tốn nhiều công sức với mấy người này.
Bọn họi không chịu hiện thân thì mặc kệ, nếu như dám mạo hiểm ló đầu ra, vậy
thì trực tiếp đánh chết, coi như báo thù cho đám đồng môn bị ép phải rời khỏi
tầng ba.
Dưới thực lực tuyệt đối, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.
Sở Hi Thanh chuyển sự chú ý đến bên trong hố Thần Thạch, cố gắng tìm kiếm
manh mối cuối cùng của kiếm pháp Cửu Thiên Thời Luân.
Hố Thần Thạch chính là trung tâm của toàn bộ Cửu Khúc Ma Tràng quật và
tầng thứ ba.
Sở Hi Thanh cũng ý thức được, nơi này nhất định có ẩn giấu một bí mật lớn.
Thời điểm này, kinh nghiệm của các tiền bối Vô Tướng thần tông đã vô dụng
với hắn.
Thứ Sở Hi Thanh muốn, khác với những vị tiền bối kia của hẳn.
Nếu như hắn muốn phá giải bí ẩn ở nơi này, cứu Mộc Kiếm Tiên ra khỏi đây,
nhận được cơ duyên băng trời này, nhất định phải quan sát cẩn thận, bày mưu
rồi mới hành động.
Nhưng mấy người ở phía sau hắn, thì Chu Lương Thần đã hơi không khắc chế
được.
Hai mắt Chu Lương Thần dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, tay cầm kiếm nổi
gân xanh: “Chủ thượng!”
Sở Hi Thanh không cần nhìn cũng biết là chuyện gì.
Chu Lương Thần đang bị dụ dỗ bởi tin tức do Cửu khúc Thời Ngân thảo phát
tán ra.
Trong đám người bọn họ, tu vị của Chu Lương Thần là yếu nhất, cũng bị ảnh
hưởng nặng nhất.
Lúc này, Sở Hi Thanh đè vai Chu Lương Thần, trợ giúp hắn đối kháng lại:
“Không vội, Thời Ngân thảo ở chỗ đó, không chạy được. Trước khi hái, chúng
ta phải tìm hiểu một chút đã.”
Lý trí của Chu Lương Thần lập tức khôi phục lại bình thường.
Hắn nhất thời cả kinh, sau đó liền khoanh chân ngồi xuống, một mặt sử dụng
Hàn pháp của tiểu Huyền Vũ để trấn áp tâm linh của mình, một mặt điều động
lực lượng lôi đình của bản thân để đánh tan và loại bỏ các suy nghĩ lung tung ở
trong đầu.
Mọi người chung quanh cũng đã phát hiện ra điều khác thường.
Bọn họ đều cau mày, bắt đầu áp chế dục vọng với Cửu khúc Thời Ngân thảo ở
trong đầu.
Đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động.
Hắn phát hiện con nghiệt thú nửa máu thịt nửa gỗ kia kia đang di chuyển chậm
chạp về phía một cây Lục khúc Thời Ngân thảo.
Nó nhấc tay vồ một cái, nhổ cây Thời Ngân thảo này lên, rồi cho cả bùn đất lẫn
cỏ vào trong miệng.
Hai người Sở Hi Thanh và Lãnh Sát Na nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt
không khỏi xuất hiện một tia kỳ dị.
Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, sau khi cự nhân này nuốt gốc Lục khúc Thời Ngân
thảo kia, thì phần máu thịt trên người nó dường như đã tăng thêm một ít.
Phần vỏ cây ở bên ngoài cơ thể nó đang chuyển hóa thành da thịt bình thường.
“Con nghiệt thú này có chút quái lạ!”
Lãnh Sát Na vuốt cằm, rơi vào suy ngẫm: “Máu thịt trên người nó tăng mạnh,
chất gỗ giảm nhiều, đây là vì sao?”
Sở Hi Thanh đưa mắt nhìn chung quanh: “Càng thú vị là, số lượng của Thời
Ngân thảo lại không thay đổi.”
Hắn phát hiện, sau khi con nghiệt thú kia dùng Lục khúc Thời Ngân thảo xong,
thì có một cây Tam khúc Thời Ngân thảo trong hố Thần Thạch này đã biến
thành Lục khúc.
Đồng thời còn có một cây Thời Ngân thảo mới xuất hiện, nó mọc ra từ trong
khe núi, gió thổi qua cũng đung đưa yểu điệu.
Số lượng Lục khúc Thời Ngân thảo vẫn là ba mươi sáu cây, Tam khúc Thời
Ngân thảo vẫn là 108 cây.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, trong này nhất định có cổ quái.
Danh Sách Chương: