Ba đôi đoản kích của hắn tấn công điên cuồng hơn, giọng nói thì lạnh lẽo như
băng.
“Xem ra ngươi thua rồi! Hôm nay, nơi này chính là mồ chôn thây của ngươi và
Tần Mộc Ca!”
Khi Tần Phụng Tiên vừa nói hết lời, Trang Nghiêm bỗng nhiên chém rụng một
tay của Thần Xích Hỏa.
Ánh đao hùng vĩ của hắn khiến cho Thần Xích Hỏa phải lắc mình tránh lui.
Không đến lúc bất đắc dĩ, hắn không muốn vứt bỏ bộ thân thể này.
Trang Nghiêm thì lại mặc kệ Thần Xích Hỏa, trực tiếp lao qua bên kia.
Thần niệm của hắn, sát ý của hắn, chân nguyên của hắn, vẫn luôn khóa chặt lấy
Sở Hi Thanh!
Sau lưng Thần Xích Hỏa lại là Tần Tịch Nhan.
Sắc mặt Tần Tịch Nhan trắng bệch, trong mắt nàng hiện ra vẻ do dự.
Khoảnh khắc này, trong đầu Tần Tịch Nhan lóe lên vô số ý nghĩ.
Có nên tránh ra hay không?
Trang Nghiêm là hướng về phía Sở Hi Thanh!
Thừa dịp Sở Hi Thanh còn chưa chết, bây giờ mình bỏ chạy thoát thân, hẳn là
còn có một đường sinh cơ…
Nhưng sau đó nàng vẫn cắn răng một cái, từ bỏ trấp áp Quy Nhất Nguyên
Chung, toàn thân nhân đao hợp nhất, chém về phía Trang Nghiêm.
“Cút!”
Trang Nghiêm giận không nhịn nổi, phát ra tiếng rống như sấm rền.
Vào thời khắc đại sự sắp thành, một con giun dế cũng dám nhảy ra ngăn cản
hắn?
Trang Nghiêm vung đao lên, không chỉ chặt đứt bảo đao nhị phẩm trong tay
Tần Tịch Nhan, mà còn phá tan bảo giáp của nàng, chém ra một vết thương
kinh người ở phần ngực của nàng.
Toàn thân Tần Tịch Nhan bay ra ngoài sư sao băng, mãi đến hơn trăm trượng
mới dừng lại.
Nàng thất khiếu chảy máu, ánh mắt đầy tro tàn và tuyệt vọng.
Đã xong!
Sở Hi Thanh vẫn còn chưa kịp mở Vĩnh Hằng Bích Chướng thứ hai.
Thực lực của hắn có mạnh hơn nữa, thì cũng chỉ nằm ở khoảng giữa Thiên
Bảng thôi, trước mắt Trang Nghiêm và Tần Phụng Tiên liên thủ, nhất định là
không đỡ nổi dù chỉ một đòn.
Nàng hối hận!
Bởi vì một phong thư kia của mình, lại kéo mình và Sở Hi Thanh, còn cả tỷ tỷ
của nàng vào chỗ chết.
Lúc này, ánh đao của Trang Nghiêm đã đến sau lưng của Sở Hi Thanh.
Trong mắt Trang Nghiêm không tự chủ được mà hiện ra vẻ hưng phấn, chỉ cần
thêm một bước nữa, thêm một chút nữa thôi, là có thể chấm dứt tính mạng của
Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca!
Đại thế của thiên hạ của sẽ nghịch chuyển!
Nhưng đúng khoảnh khắc này, trái tim Trang Nghiêm bỗng nhiên run rẩy.
Con ngươi của hắn hiện lên vẻ sợ hãi đến cực hạn.
Phía sau mình… là ai?
Sau lưng Trang Nghiêm bỗng nhiên có thêm một bóng người yểu điệu, nàng
mặc một bộ giáp đen, khí chất hiên ngang lẫm liệt.
Nữ tử này đứng cách xa bảy thước, một thương đâm sau đầu của Trang Nghiêm,
toàn bộ tủy não và nguyên thần của hắn đều nổ tung.
“Tần Mộc Ca!”
Tần Phụng Tiên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi ngơ ngác, mắt trợn trừng
như muốn rách cả mí mắt!
Sở Hi Thanh nói là một khắc đồng hồ cơ mà?
Cái tên tạp chủng nham hiểm độc ác này, quả nhiên là lừa hắn!
Tần Phụng Tiên lập tức không lùi mà tiến, trên người hắn lại biến dị lần nữa,
toàn bộ da thịt trên người chợt mọc ra vô số mắt người.
Ba đôi đoản kích của hắn càng cuồng mãnh và ác liệt hơn!
Vạn Thần Kiếp – Quỷ Thần Khóc!
Đây là lần thứ ba hắn thi triển thức cực chiêu ‘Gần Thần’ này!
Chỉ cần giết chết Sở Hi Thanh! Tần Mộc Ca cũng sẽ tử vọng!
Tần Phụng Tiên đang đánh cược, cược lực lượng và tốc độ của hắn không để
cho Sở Hi Thanh kịp thi triển ‘Bàn Cổ thần phong’!
Vẻ mặt Sở Hi Thanh lại rất khó chịu, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Lần này… hắn đánh cược thua.
Sở Hi Thanh vung thanh Kính Hoa Thủy Nguyệt đao lên, lại đẩy chín phần
mười lực lượng của Tần Phụng Tiên đi.
Nhưng ba đôi đoản kích của Tần Phụng Tiên vẫn đột phá màn đao như gương
bạc của hắn.
Nhưng sau màn đao kia là 14 tầng ngoại cương mạnh mẽ của Sở Hi Thanh.
Trên người Sở Hi Thanh cũng hiện ra một lớp giáp vảy màu đỏ ngòm, đồng thời
một đôi huyết dực cực lớn đã mở ra.
Đôi cánh này lại tuôn ra vô số sợi tơ màu máu, đánh thẳng về phía Tần Phụng
Tiên.
Ban đầu, Tần Phụng Tiên thế như chẻ tre, sau khi đột phá 12 tầng ngoại cương
thì lực lượng đã bị giảm hơn nửa.
Những sợi tơ màu máu kia khiến cho sức lực của hắn suy giảm mất ba phần
mười.
Cuối cùng, khi hắn chém phá tất cả 14 tầng ngoại cương, thì lại bị lớp giáp vảy
màu đỏ ngòm kia chặn lại.
“Thật sự cho rằng không có Vĩnh Hằng Bích Chướng thì ta không chịu nổi ba
đôi kích rách nát này của ngươi sao?”
Lúc này, ‘ngôi sao La Hầu’ đã chém ra một mảnh ánh đao, mạnh mẽ chém Tần
Phụng Tiên phải lùi lại.
Sở Hi Thanh tuy rằng miệng mũi chảy máu, lục phủ trọng thương, nhưng lại
nhìn Tần Phụng Tiên với ánh mắt lạnh lẽo.
Hai mắt hắn tràn đầy sát cơ nồng đậm: “Bách Mục Thạch Linh! Ngươi lại đổi
máu?”
Cái tên tạp chủng này, thế mà đã không còn phải là nhân tộc nữa.
Khi Sở Hi Thanh vừa nói dứt lời, 100 con mắt trên người Tần Phụng Tiên đồng
thời phun ra một chùm sáng màu xám về phía Sở Hi Thanh.
Đó là ‘Mậu Thổ thần quang’, có thể hóa đá bất kỳ sinh linh nào, hóa tất cả
thành tượng đá!
Hơn trăm đạo ánh màu xám này đều bị Vĩnh Hằng Bích Chướng thứ hai của Sở
Hi Thanh ngăn trở ở bên ngoài.
Tần Phụng Tiên liều mạng bỏ chạy về phía sau, đồng thời nỗ lực chém bỏ
những sợi tơ màu máu kia.
Nếu đã không thể giết chết Sở Hi Thanh, vậy thì nên cân nhắc chạy trốn và giữ
mạng thế nào!
Tần Phụng Tiên cũng phát hiện ra, những sợi tơ màu máu kia của Sở Hi Thanh
cực kỳ cứng cỏi.
Chúng nó tựa như đang hấp thu máu thịt của hắn, phá hoại kết cấu cơ thể hắn.
Đây là ‘Thí Thần huyết cương’!
Danh Sách Chương: