Yến Quy Lai không để ý đến mấy tên đệ tử sau lưng, hắn chắp tay sau lưng, đưa
mắt nhìn chung quanh: “Sau khi các ngươi vào cung, nhất định phải cẩn thận
nhiều hơn.”
Sau đó hắn dùng ánh mắt nhắc nhở để nhìn hai người Sở Hi Thanh và Kiếm
Tàng Phong: “Nếu như các ngươi cảm thấy không chống đỡ nổi, có thể chủ
động lui ra khỏi Vân Hải tiên cung. Phải lấy bảo vệ mạng sống làm chủ, không
nên cưỡng cầu.”
Hắn vẫn rất không yên tâm với đội ngũ của Sở Hi Thanh.
Lý Trường Sinh rất tin tưởng Thiên quy đạo luật.
Yến Quy Lai cũng biết đệ tử thân truyền của tông chủ rất xuất sắc, nhưng dù
sao cũng chỉ là tứ phẩm thượng.
Nơi này cường giả như rừng, tu vị của hai người này thật sự là không đáng kể.
Huống hồ, trong Đạo thị của Sở Hi Thanh còn có một nội quỷ tu vị tứ phẩm.
Yến Quy Lai liếc mắt nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút.
Hắn đang suy nghũ, nữ tử này có phải là võ tu thiên tài bên trong Thiên nha
Cẩm y vệ, chính là nữ nhân có thể kế thừa song thánh truyền của Cẩm y vệ, còn
được xưng là ‘Đao độc tôn, tên vô ảnh’ kia không?
Vì sao đến giờ mà Lý Trường Sinh vẫn không trừ khử nữ tử này?
Cùng lúc đó, Thần Côn đại trưỡng lão của Bắc Minh cung cũng dẫn bốn vị đệ
tử Bắc Minh cung hạ xuống đài đá từ một phương hướng khác.
Ánh mắt vị này lập tức nhìn về phía đám người Vô Tướng thần tông, cuối cùng
rơi vào trên người Sở Hi Thanh.
Tầm mắt của hắn lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi đao.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, như vậy ánh mắt của Thần Côn đại trưỡng
lão đã chém Sở Hi Thanh thành muôn mảnh rồi.
“Chu Nguyên sư huynh chết quá oan.”
Đó là một nam tử ở phía sau lưng Thần Côn đại trưỡng lão.
Bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, đệ tử Bắc Minh cung hoặc là mặt tròn, ngũ
quan lồi ra, tựa như đầu cá. Hoặc là não sau nhô ra, sống mũi cao cút như mỏ
chim ưng.
Nam tử này chính là một cái sống mũi cao.
Trong mắt hắn tràn đầy sát cơ, đồng thời còn ngậm lấy vài phần kiêng kỵ: “Hắn
chỉ muốn đi thăm dò sâu cạn của vị đứng đầu Thanh Vân Tứ Thiên Quân này
mà thôi. Nhưng không ngờ thử một lần liền không còn gì cả.”
Thần Côn đại trưỡng lão thì lại cười lạnh, mặt hàm vẻ chứa châm chọc: “Chết
cũng đáng đời, ỷ vào mình có chút tu vị và con Lôi Vũ Kim Bằng tam phẩm
liền ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì. Thế mà lại không thèm để ý đến
mệnh lệnh của bản tọa, đường đường là một tứ phẩm, lại ngã xuống dưới đao
của một lục phẩm nho nhỏ.”
“Còn cả các ngươi nữa, các ngươi không thèm khuyên can Chu Nguyên khi hắn
hành động một mình, không phải cũng không để người ta vào mắt sao? Nếu sau
này các ngươi còn như vậy, kết quả của các ngươi cũng giống với Chu Nguyên
thôi.”
Sắc mặt mấy tên đệ tử sau lưng Thần Côn đại trưỡng lão trắng bệch, mặt hiện
lên vẻ xấu hổ.
Thanh niên mũi cao kia lại cười khổ nói: “Sư thúc, ta đúng là đã coi thường hắn,
khinh địch rồi. Chu Nguyên sư huynh chết, chúng ta cũng khó có thể chối bỏ tội
lỗi. Nhưng thiên phú của người này đúng là siêu quần bạt tụy, trình độ đao pháp
cũng rất không tầm thường. Đáng sợ nhất là người này chỉ mới tu hành có hai
năm, chỉ sợ sau này lại có thêm một cái Bá Võ Vương. . .”
Thần Côn đại trưỡng lão không khỏi lắc đầu.
Hắn nghĩ, trong cùng một cảnh giới, thực lực của Sở Hi Thanh này đã vượt qua
Bá Võ Vương.
Nhai Tí Đao và Tru Thiên Đao của hắn đã có chút thành tựu.
Nếu không phải người này không có huyết mạch Nhai tí, hắn nhất định sẽ
không tiếc tất cả, dù chết thì cũng phải giết chết Sở Hi Thanh ở vùng biển này!
Ngày xưa, một cái Bá Võ Vương đã để cho Bắc Minh cung không ngóc đầu lên
nổi.
Hơn nữa, kẻ đáng giá kiêng kỵ ở Vô Tướng thần tông, tuyệt đối không chỉ một
mình Sở Hi Thanh.
Tông Tam Bình, Nhậm Tiếu Ngã, Phương Bất Viên, và nữ tử sử dụng Tru Thiên
Kiếm kia nữa, thiên phú của mấy người này đều rất không tầm thường.
Còn kẻ sử dụng Bình Thiên Kiếm kia nữa, cũng là một nhân vật vướng tay
vướng chân.
Đây rõ ràng là vì ma kiếp sắp đến, khiến cho một tông phái sắp suy sụp lại xuất
hiện rất nhiều thiên tài.
Trên mặt Thần Côn đại trưỡng lão lại thản nhiên như không, thu hồi tầm mắt từ
trên người Sở Hi Thanh.
“Yến Quy Lai này rất vướng tay vướng chân, tu vị đã tiếp cận nhất phẩm, ta và
Kình côn liên thủ mà vẫn không phải đối thủ của hắn, bây giờ thì không cần
phải nói. Các ngươi nghe kỹ cho ta, trừ phi là bất đắc dĩ, bằng không các ngươi
không thể chủ động khiêu khích.”
Tuy rằng Kình côn kia là linh sủng bản mệnh của hắn, nhưng không thể đưa vào
trong tiên cung.
Hình thế khổng lồ của Kình côn, căn bản là không thể lên đài đá này.
Lúc này, Thần Côn đại trưỡng lão lại quay người nhìn về phía Vân Hải tiên
cung ẩn giấu trong mây mù kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lửa giận và sát ý của hắn thật ra là đã lên đến cực hạn, trong lồng ngực như dời
non lấp biến.
Thần Côn đại trưỡng lão lại không muốn ảnh hưởng đến đệ tử của mình, khiến
cho tình hình mất khống chế.
Chờ sau khi vào trong tiên cung, để xem có cơ hội hay không đi!
Tuy rằng mất đi sự trợ giúp của Kình côn, nhưng nơi này có rất nhiều mây mù,
rất rất nhiều!
Danh Sách Chương: