Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có điều. . .”
Sở Hi Thanh hơi do dự, liền liếc mắt nhìn Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly: “Hai
người các ngươi có thể học được chứ?”
“Rất phức tạp, nhưng không tính khó.”
Lục Loạn Ly lắc đầu, vẻ mặt không để ý lắm: “Hai môn pháp thuật này không
xung đột với con đường của ta, dùng Pháp Lệnh chi đạo cường hóa Huyễn thuật
và ảo thuật của ta, cũng có thể nói là không tệ.”
“Nhưng lĩnh ngộ hai pháp thuật này không khó, muốn cô đọng thành pháp thuật
bản mệnh thì lại cần thời gian nhất định, đại khái là một tháng. Ngoài ra, ta cần
phải phế bỏ hai môn pháp thuật bản mệnh khác, nên cần thêm ba ngày.”
Sở Vân Vân hơi gật đầu: “Bên ta cũng cần khoảng hai mươi ngày.”
Thật ra mười ngày là đủ rồi.
Võ đạo của nàng đã tiếp cận ‘Thiên nhân hợp nhất’, gần như là ‘Đạo’, nên có
thể dễ dàng nắm giữ yếu điểm của hai môn pháp thuật này.
Nhưng nàng không cần biểu hiện quá xuất sắc.
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì tâm thần hơi động, lòng thầm nói thiên phú của
Lục Loạn Ly vẫn nằm trên Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân chỉ tu luyện pháp thuật, Lục Loạn Ly lại là thuật võ song tu, độ khó
gấp mấy lần so với Sở Vân Vân.
Đương nhiên, thiên phú của Sở Vân Vân cũng rất tốt, có phong thái của thánh
truyền.
Thiên phú của hai huynh muội này đều là đỉnh cấp, thật là để người hâm mộ.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy Sở Hi Thanh lấy một cái bao từ trên lưng tiểu Huyền
Vũ.
Kiếm Tàng Phong biết trong đó là pháp khí bảo quản linh dược ngũ phẩm.
Thần sắc hắn hiện ra vài phần kinh dị: “Sư đệ chuẩn bị không học, từ bỏ truyền
thừa Thần Ngao Tán Nhân?”
Sở Hi Thanh thản nhiên mở bao ra, lấy một trong ba cái pháp khí hình bồn ở
trong bao ra: “Có hai người bọn họ là đủ rồi.”
Hắn cũng có thể học được hai môn pháp thuật kia, nhưng cần khoảng ba mươi
tám ngày.
Nếu trong thời gian đó có đốn ngộ, thì tốc độ có thể nhanh hơn.
Nhưng không cần thiết.
Thiên phú, gân cốt, ngộ tính của hắn vốn đã không bằng Sở Vân Vân và Lục
Loạn Ly, dù là có hệ thống giúp đỡ, thì cũng rất gian nan.
Nếu như là thuật võ song tu, vậy hắn phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể
bước lên đỉnh phong?
Huống hồ hắn cũng không có nhu cầu này.
Lục Loạn Ly muốn thuật võ song tu, tu luyện Đại Minh Vương Luân, là vì
muốn mượn đặc tính tuần hoàn không thôi của Đại Minh Vương Luân để chống
lại Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của Tần Mộc Ca.
Kết quả là sau khi Tần Mộc Ca ‘chết’, nàng không thể không bóp mũi tiếp tục
đi trên con đường thuật võ song tu này.
Cô bé này không chỉ một lần oán giận, nói là đã hối hận đến xanh ruột.
Tương lai tu luyện Đồ Long thuật thành công, nhưng lại không có long cho
nàng đồ.
Sở Vân Vân thì là không thể không tu, ‘công thể’ của nàng đã bị phế, chỉ có thể
đi con đường pháp thuật, thu hồi sức mạnh của nàng.
Sở Hi Thanh cũng có suy đoán.
Vị Bá Võ Vương này hẳn là không hài lòng với con đường trước kia, vì vậy
muốn dùng pháp thuật để chỉnh sửa.
Sở Hi Thanh vừa không cần thuật võ song tu để đối địch, cũng không cần phát
thuật để chỉnh sửa con đường của bản thân, nên cần gì phải tự dằn vặt mình?
Hắn nắm giữ Tru Thiên Đao đơn đấu vô song, Nhai Tí Đao vô địch quần chiến.
Chỉ cần tu đến đỉnh cao, liền có thể vượt qua Sở Vân Vân, thậm chí là vượt qua
Huyết Nhai Đao Quân khi xưa.
Hơn nữa, công pháp tu hành trên thế gian này đều là trăm sông đổ về một biển,
chuyên tu võ đạo cũng có thể phá vỡ giới hạn người và thần, tương lai chứng
đạo Vĩnh Hằng.
Thứ Sở Hi Thanh muốn làm bây giờ, chính là dùng thời gian ngắn nhất để đạp
lên đỉnh phong của võ đạo.
Mà không phải lãng phí thời gian và công sức đi tu luyện pháp thuật.
“Tốt!” Vẻ mặt Kiếm Tàng Phong vui mừng: “Đúng như sư đệ nói, ngươi đang
tu luyện võ đạo đỉnh cấp nhất, thần uy vô lượng, cần chính là nhanh chóng học
xong, bước lên đỉnh cao. Ham nhiều thì lại không hay.”
Sau đó hắn lại thở dài: “Sư đệ cũng phóng khoáng! Phong Đoạn chi pháp của
Thần Ngao Tán Nhân là một trong truyền thừa đỉnh cấp nhất trên thế gian, trong
tiên cung này còn có hai cái thần khí trở lên, hai mươi bốn bộ Vân Hải Kiếm
Khôi cũng là một khoản của cải lớn, không phải người nào cũng có thể nhìn
thoáng như ngươi.”
“Ta vốn còn lo lắng sư đệ bị truyền thừa này cám dỗ, đi phải đường rẽ, nhưng
không ngờ sư đệ nói bỏ là bỏ luôn. Có thể thấy đạo tâm của sư đệ rất kiên định,
không phải người bình thường, vi huynh bội phục.”
Sở Hi Thanh thì lại nghĩ thầm, ai nói ta từ bỏ?
Vân Hải tiên cung nhiều của cải như vậy, còn cả thần khí Pháp Lệnh mà Sở Vân
Vân nói đến, hắn nào bỏ được?
Nên tranh thì vẫn phải tranh.
Chỉ là đổi một tuyển thủ mà thôi.
Bảo tàng của Thần Ngao Tán Nhân, rơi vào tay Sở Vân Vân hay Lục Loạn Ly,
không phải tương đương với rơi vào tay hắn sao?
Bằng không thì vì sao hắn lại bảo Loạn Lý áp chế tu vị?
Sở Hi Thanh vốn đặt cược lên người Lục Loạn Ly, không ngờ quy tắc Vân Hải
tiên cung đã biến hóa, khiến cho Sở Vân Vân cũng có hy vọng.
Nhưng hắn cũng không cần nói rõ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK