Sở Hi Thanh đi khoảng hai mươi dặm trong mây mù, liền nhìn thấy bóng lưng
của mấy người Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y.
Hình như cây cầu băng dưới chân bọn họ gặp phải trở ngại gì đó, không thể kéo
dài về phía trước nữa.
Vấn Thù Y thì lại chắp tay sau lưng, vầng trán hơi thấp, dường như đang nhịn
xuống phía dưới.
Sau khi Sở Hi Thanh đến gần, hắn phát hiện phía trước cây cầu băng này đang
không ngừng sinh sôi từng tia từng tia lôi đình, tru diệt hàn băng do Vấn Thù Y
ngưng tụ.
Mặt Vấn Thù Y không cảm xúc, thản nhiên nhìn tình cảnh này, ánh mắt sâu hun
hút như vực sâu không thấy đáy.
Sở Hi Thanh lại ngưng thần cảm ứng đầu nguồn của những lôi đình này.
Hắn hơi nhướng mày: “Lôi đình này khá giống với pháp thuật Thiên Phạt Lôi
Bạo mà Thần Ngao Tán Nhân để chúng ta học?”
Chỉ là lực lượng lôi đình ở đây quá mạnh mẽ, hình như ngay cả Vấn Thù Y
cũng không thể làm gì.
Sở Hi Thanh lại hơi lắc đầu, lòng nghĩ thầm không đến mức.
Khi còn ở ngoài tiên cung, Vấn Thù Y đã suýt nữa thì phá hủy toàn bộ cấm chế
của Vân Hải tiên cung rồi.
Hắn quay đầu hỏi: “Vấn tiền bối nghĩ chân ở đây, là có chuyện gì khó xử sao?”
Sở Hi Thanh không nghĩ ra, tại sao Vấn Thù Y lại âm thầm hỗ trợ hắn trong
trận chiến kia, sau đó lại cố tình để lại cầu băng cho hắn đi.
Nhưng hắn vẫn biết Vấn Thù Y đang lấy lòng mình, cũng đồng ý nhận phần ân
tình này.
Trưởng Tôn Binh Quyền nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Vô lễ,
thiên hạ này có chuyện gì có thể làm khó điện hạ?”
Vấn Thù Y liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Binh Quyền một cái, sau đó ngẩng đầu
nhìn về phía ‘hai sách Giới Luật’ ở trên bầu trời.
Nơi này tràn ngập mây mù, với thị lực của Vấn Thù Y mà cung chỉ có thể nhìn
thấy trong phạm vi hai mươi lăm dặm.
Nhưng hai sách Thần Luật và Thần Giới kia lại tản ra kim quang chói mắt, ánh
sáng của chúng còn có thể chiếu sáng đến đây.
Vấn Thù Y suy tư: “Là lực lượng Pháp Lệnh, mặc kệ là người nào mạnh mẽ
xông qua, đều sẽ bị lôi đình ngăn cản. Xem ra hai sách Giới Luật này đã có chủ
nhân khác.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó liền nheo mắt lại: “Vấn tiền bối,
chủ nhân của hai sách Giới Luật vẫn còn sống?”
Mấy người bên cạnh hắn cũng nhíu mày lại.
“Vậy thì không, nhưng lực lượng nơi này rất mạnh mẽ, có Thiên quy đạo luật
hoàn chỉnh, có thể thấy được vị cách trước khi chết của người này rất cao, rất có
thể là một Siêu Phẩm, thậm chí là một vị thần linh đã ngã xuống.”
“Nơi này không chỉ có truyền thừa của Thần Ngao Tán Nhân, mà còn có của
hắn. Thậm chí có thể nói, Thần Ngao Tán Nhân mở bí cảnh ở ba mươi sáu châu,
tuyển chọn thiếu niên anh kiệt trong thiên hạ, mục đích chính là hắn. Lúc này
mới hợp lý, không phải sao?”
“Từ tính tình của Thần Ngao Tán Nhân khi còn sống để phân tính, người này
chính là một người có tính tình ác liệt, hắn sẽ không quan tâm đến chuyện sau
khi mình chết. Hắn là một người cô đơn, nên cũng không quan tâm võ đạo và
pháp thuật của mình có truyền nhân hay không, càng không để ý của cải của
mình sẽ rơi vào tay người phương nào.”
Vấn Thù Y nói đến chỗ này, liền liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút: “Lát nữa
ta sẽ dẫn thuộc hạ mạnh mẽ xông qua, không lo nổi cho các ngươi. Chính các
ngươi cẩn thận một chút, còn nữa, ngươi có thể gọi ta là thành chủ.”
Da mặt Sở Hi Thanh hơi co quắp.
Vấn Thù Y không hài lòng với xưng hô của mình sao?
Hắn chợt nở nụ cười thoải mái.
Quả nhiên, nữ nhân đều rất để ý đến tuổi tác của mình, mặc kệ là niên đại nào
cũng giống nhau.
Trưởng Tôn Binh Quyền ở phía sau lại nhíu chặt lông mày.
Dù hắn là tên ngốc nghếch, thì cũng nhận ra thái độ của Vấn Thù Y đối với Sở
Hi Thanh là rất khác biệt.
Vị Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y này không cho phép bất cứ người
nào bước lên cầu băng của nàng, nhưng lại ôn hòa nhẹ nhàng nói chuyện với Sở
Hi Thanh.
Trưởng Tôn Binh Quyền là người thân cùng huyết mạch với Vấn Thù Y.
Nhưng Vấn Thù Y lại đối xử với Sở Hi Thanh còn tốt hơn hắn.
“Vì sao phải mạnh mẽ xông qua? Vừa rồi Thần Ngao Tán Nhân đã nhắc nhở,
muốn thông qua cửa ải này, cần pháp thuật đặc biệt hoặc là thiên phú huyết
mạch đặc biệt.”
Sở Vân Vân bỗng nhiên tiến lên trước, đi đến biên giới của cầu băng, đứng
ngang hàng với Vấn Thù Y.
Trưởng Tôn Binh Quyền đã thấy khó chịu đến cực điểm.
Lúc này, hắn không khỏi tức giận nói: “Ngươi cho rằng chúng ta chưa từng thử?
Trong sáu người chúng ta, cũng có ba người học được Nhất Ngữ Thành Châm,
ba người học Thiên Phạt Lôi Bạo, nhưng không có tác dụng!”
Chỉ một mình hắn học hai môn pháp thuật này là đủ rồi
Nhưng khi đó, vì đề phòng chuyện không may, nên bốn người còn lại cũng học
một môn.
Bọn họ đã sử dụng ở chỗ này, nhưng lại không có tác dụng gì.
Danh Sách Chương: