Kế Tiễn Tiễn nghe Sở Hi Thanh nói vậy thì ngẩn người, nghĩ thầm ta cũng có
thể sao?
“Được!”
Nàng lập tức đồng ý, rồi nhỏ một giọt máu lên trên khối đá.
Cái này cũng rất hợp ý nàng.
Kế Tiễn Tiễn cho là mình có thể thông qua khối đá này để nắm giữ hướng đi
của đám phản tặc kia, nghe xem bọn họ nói cái gì.
Sở Hi Thanh nở nụ cười thỏa mãn, sau đó lại gọi Chu Lương Thần đến: “Lương
Thần, ngươi là đạo thị của ta, cũng nhỏ một giọt máu đi.”
Chu Lương Thần trợn tròn mắt lên, ngưng thần suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát
lắc đầu: “Ta không nhỏ, bình thường ta đều đi theo chủ thượng, không cần dùng
thứ này.”
Hắn nghĩ thầm, những người nhỏ máu lên trên này đều là ai chứ?
Sở Hi Thanh, Tần Mộc Ca, Vấn Thù Y, Lục Loạn Ly. . . người ta là người một
nhà, mình nhảy vào làm cái gì?
Kế Tiễn Tiễn kia quá không hiểu chuyện, ai cũng có thể nhỏ máu lên tảng đá
này sao?
Bây giờ đang có nhiều người, mình cũng không tiện nói với nàng.
Sở Hi Thanh cũng không ép.
Hắn quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút, sau đó liền cất khối đá này đi.
Lúc này, Phương Bất Viên lại tiến tới, vẻ mặt nghiêm túc.
“Sở sư đệ, lúc nãy, không biết vì sao mà muội muội ngươi lại tỉnh trong chốc
lát.”
Đùng!
Trái tim của Sở Hi Thanh đột nhiên nhảy lên một cái, sau đó hắn cố gắng đè nén
nỗi lòng, giả vờ bình tĩnh: “Tỉnh lại thì tỉnh lại thôi, cố ý nhắc đến làm gì?”
Phương Bất Viên liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại cười nhạo một tiếng: “Ta
lừa ngươi thôi.”
Răng . . .rắc!
Sở Hi Thanh trực tiếp cắn nát răng, tay cầm đao đã nổi gân xanh.
Cái họ Phương này, có chút làm người ta chán ghét!
Lúc này, Phương Bất Viên lại cười híp mắt, duỗi một ngón tay lên, truyền âm
nói: “Giao dịch công bằng, ngươi nợ ta một ân tình nhỏ.”
Răng trong miệng Sở Hi Thanh lại tái sinh, nhưng lúc này hắn lại có kích động
muốn cắn nát răng.
Trừ phi là bây giờ giết người diệt khẩu, bằng không hắn không thể trở mặt.
Sở Hi Thanh chỉ có thể bóp mũi đồng ý.
Sau đó chính là tu hành, chờ đợi.
Quá trình trừ độc của Yến Quy Lai kéo dài tận ba mươi ngày.
Đây là thần độc và thần chú, dính đến chữ ‘thần’ thì không phải hỏi. Trong đó
còn có ‘Vĩnh Hằng thần độc’ của Vạn Độc chi chủ, nên không dễ áp chế và giải
trừ.
Lúc này, ba vị hộ pháp tiên cung và Lục Loạn Ly, người đi thì đã đi, người trừ
độc thì trừ độc, người học đao thì học đao. Ngay cả pháp khí đại não của Thần
Ngao Tán Nhân cũng đang tập trung chế tạo Vân Hải Kiếm Khôi.
Con Vân Ngao kia cũng không dùng được, cả ngày chỉ biết ngủ say như chết.
Toàn bộ tiên cung, chỉ có một hộ pháp là Sở Hi Thanh này chăm nom.
Ngoại trừ thời gian tu hành ra, hắn còn phải bỏ chút thời gian để kiểm tra cấm
pháp trong tiên cung, kiểm tra tình hình chung quanh tiên cung.
Lực lượng Giới Luật của Sở Vân Vân và Vấn Thù Y đều rất mạnh mẽ, vững
chắc không gì phá nổi.
Vấn đề là người bên ngoài không biết, nên không có lực uy hiếp gì.
Vì vậy, một khi Vấn Thù Y rời đi, liền có một ít võ tu ỷ vào thực lực mạnh mẽ
mà cố gắng xông vào tiên cung.
Hầu như mỗi ngày đều có ba, năm người như vậy. Sở Hi Thanh cũng không
dám khinh thường, không thể không bỏ chút thời gian đi kiểm tra.
Tình hình trước mắt vẫn còn tốt, đám người kia không thể đi vào Vân Hải tiên
cung, đa số người còn bị thương rồi bỏ chạy.
Còn có vài tên đen đủi, trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Những người này đều ỷ vào lực lượng của thần linh ở trên người, không coi
cấm pháp của tiên cung ra gì, kết quả lại chết dưới Hợi Thủy băng lôi của tiên
cung.
Sở Hi Thanh đoán là tình hình này sẽ kéo dài một thời gian, sau đó sẽ không có
ai dám tùy tiện xông vào nữa.
Chờ đến khi có nhiều người chịu thiệt, bọn họ sẽ kiêng kỵ.
Khoảng thời gian này, cũng là thời khắc nguy hiểm nhất, bên ngoài Vân Hải
tiên cung đã tụ tập rất nhiều cường giả.
Ngay sau mười ngày Vấn Thù Y rời đi, Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm cũng
cáo từ rời đi.
Hắn đã ở nơi này nửa tháng, mỗi ngày đều giảng giải đao pháp cho Lục Loạn
Ly.
Thật ra Sở Hi Thanh rất muốn hỏi Lục Trầm vài chuyện, nhưng vị thứ 9 thiên
hạ này rất kiêu ngạo và lạnh nhạt với hắn.
Mãi cho đến khi Lục Trầm rời đi, vẫn không cho hắn một sắc mặt tốt.
Sở Hi Thanh vẫn đi theo Lục Loạn Ly tiễn vị này, sau đó cùng nhau leo lên đỉnh
Thần Vân lâu.
“Ngươi đi theo ta làm gì?”
Lục Loạn Ly đạp lên lầu, sắc mặt lạnh như băng, trong lời nói hàm chứa băng
tuyết: “Ngươi đừng đi theo ta, ta muốn luyện đao.”
Sở Hi Thanh khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Loạn Ly vẫn giận vì giấc mơ kia sao?
Không nên nha!
Cô bé này xưa này đều rộng rãi phóng khoáng, không tim không phổi.
Đã hai mươi ngày rồi, nàng quên từ lâu rồi mới đúng.
“Bây giờ ngày nào ta cũng luyện đao và pháp thuật, không có thời gian nói
chuyện với ngươi.”
Lục Loạn Ly cầm thanh Đoạn Phong đao mới có của mình lên, bắt đầu múa
múa.
Thanh thần binh này vốn gọi là kiếm, là Đoạn Phong kiếm, Thần Ngao Tán
Nhân dùng chính là kiếm pháp.
Nhưng khi Thần Ngao Tán Nhân lâm chung, lại đưa nó luyện chế thành một
thanh đao thẳng.
Lục Loạn Ly dùng chưa quen tay, cho nên cần luyện tập nhiều hơn.
Danh Sách Chương: