Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kế Tiễn Tiễn không ngờ trong Vân Hải tiên cung lại có cả loại pháp khí này.
Mà ngay khi nàng muốn cất bước đuổi theo Sở Hi Thanh, thì bỗng nhiên lại
biến sắc mặt. Nàng nhìn về phía ống tay áo bên trái của mình, nơi đó cất giấu
một cái lá cờ nhỏ, nó đang rung động không ngừng.
Phạm vi rung động khá lớn, làm cho ống tay áo của nàng bắt đầu rung lên.
Kế Tiễn Tiễn không khỏi thầm than một tiếng, rồi dừng bước lại.
“Các ngươi đi trước đi, ta có một chút việc riêng phải xử lý.”
Những người bên ngoài kia đã không chờ đợi được nữa rồi.
Mình nhất định phải giải quyết chuyện này.
“Việc riêng?” Mọi người nghe như vậy đều kinh ngạc nhìn Kế Tiễn Tiễn.
Trong Vân Hải tiên cung này thì có việc riêng gì?
Sở Hi Thanh cũng thấy hơi kỳ quái, hắn nhìn nhau với Kế Tiễn Tiễn một chút,
sau đó trong mắt chứa thâm ý: “Có cần giúp một tay hay không?”
Kế Tiễn Tiễn cầm lá cờ nhỏ trong tay áo, muốn nói lại thôi.
Nàng có một kích động một thổ lộ, muốn thẳng thắn với Sở Hi Thanh.
Cuối cùng, Kế Tiễn Tiễn lại hơi lắc đầu nói: “Không cần, ta có thể xử lý được.”
Đây là rắc rối của nàng, nàng tự xử lý thì tốt hơn.
Sở Hi Thanh hơi nhắm mắt lại, vuốt cằm nói: “Cũng được, chúng ta sẽ chờ
ngươi ở phía trước, nếu như có chuyện gì không may, ngươi có thể dùng tin phù
để cầu viện.”
Hắn nói xong, liền ngự không mà đi.
Sắc mặt Lục Loạn Ly cực kỳ quái lạ.
Nàng nghĩ Kế Tiễn Tiễn có thể có việc tư gì chứ? Sở Hi Thanh lại còn đồng ý,
đáp ứng thẳng thắn và dứt khoát như vậy nữa.
Hai người Kiếm Tàng Phong và Sở Vân Vân đều nhìn về phía Kế Tiễn Tiễn với
ánh mắt đầy thâm ý, sau đó cũng bay đi xa.
Kế Tiễn Tiễn đứng tại chỗ, chìm vào suy tư.
Nàng đang suy nghĩ, có phải huynh muội chủ thượng và họ Kiếm kia đã phát
hiện thân phận nằm vùng của nàng không?
Thật ra thì nửa năm nay, không phải là nàng không nghĩ đến vấn đề này, chỉ là
đến tận bây giờ, nàng vẫn không muốn nghĩ quá nhiều thôi.
Sau đó, Kế Tiễn Tiễn liền đứng im tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi.
Một lát sau, Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y dẫn mấy người bước lên
bờ bắc.
Nàng nhìn Kế Tiễn Tiễn với ánh mắt quái dị, sau đó cũng không để ý, mà tiếp
tục tiến lên, biến mất trong màn mây mù phía trước.
Sau đó là Cửu vĩ yêu hồ Hồ Tâm Mị.
Sáu người của Hiên Viên phần vẫn hoàn chỉnh, nhưng đa số đều có vết thương
trên người.
Ngay cả bản thân Hồ Tâm Mị cũng bị thương không nhẹ, quần áo trên người
còn bị rách và nhiễm máu, khí tức hơi tán loạn.
Phía sau là Đại Hắc Thiên – Nhật Già La và Vũ Chí Thượng của Vô Thượng
huyền tông.
Tình hình của hai người này càng chật vật hơn, thương thế còn nặng hơn cả Hồ
Tâm Mị, đội ngũ của bọn họ cũng thiếu mất hai người.
Ba chi đội ngũ này đều khá kiêng kỵ với tiểu đội của Sở Hi Thanh.
Tuy rằng họ không hiểu vì sao Kế Tiễn Tiễn lại đứng ở chỗ này, nhưng đều
không muốn ra tay với Kế Tiễn Tiễn, sau khi cầm phần thưởng của Thần Ngao
Tán Nhân thì trực tiếp rời đi.
Cuối cùng là đám tán tu giang hồ do nam tử trung niên mặt vàng dẫn đầu.
Sáu người này đầu hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
Bọn họ có vẻ như khá chật vật, nhưng không có ai bị thương cả.
Nam tử mặt vàng nhìn thấy Kế Tiễn Tiễn thì hơi bất ngờ, sau đó tiện tay ấn đao,
cười hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
“Việc tư!” Sắc mặt Kế Tiễn Tiễn bình tĩnh nhìn vào hắn: “Không có quan hệ gì
với ngươi.”
Nam tử mặt vàng không khỏi híp mắt lại, bắt đầu quan sát Kế Tiễn Tiễn.
Kế Tiễn Tiễn chỉ cảm thấy ánh mắt của người này giống như những lưỡi đao
thổi qua người nàng.
Kế Tiễn Tiễn cũng không thấy kinh ngạc.
Người này quá nửa là kẻ đã áp chế Đại Hắc Thiên – Nhật Già La ở trong mây
mù.
Hơn nữa, có thể bảo vệ sáu người bình yên vô sự đi qua khe sâu này, từ đó có
thể thấy năng lực của người này ra sao.
“Duy Ngã Độc Tôn Đao!” Nam tử mặt vàng nhếch miệng nói: “Hay cho một
con chó săn của triều đình.”
Nội tâm Kế Tiễn Tiễn lập tức căng thẳng.
Nàng cảm giác đao ý của nam tử mặt vàng này đã đến mi tâm của nàng.
Có điều, khi nàng cho rằng nam tử mặt vàng sắp ra tay với nàng, thì vị này lại
thả đao xuống, ngự không đi về phía bắc.
Hắn thản nhiên nói: “Vui mừng đi! Nếu không phải pháp độ bên trong tiên cung
nghiêm ngặt, thì ta đã lấy mạng của ngươi rồi.”
Kế Tiễn Tiễn cau mày, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, tiếp tục chờ đợi.
Sau khi tất cả mọi người đều biến mất ở trong màn mây mù phía xa xa, Kế Tiễn
Tiễn mới hờ hững ném lá cờ nhỏ ở trong tay áo ra ngoài.
Lá cờ nhỏ màu đen này đâm vào mặt đá cẩm thạch, lập tức xuất hiện từng tầng
từng tầng phù văn, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía.
Không lâu sau, mấy bóng người che mặt lần lượt xuất hiện ở trung ương của
phù trận.
“Thật sự không ngờ món pháp khí này lại có thể giúp chúng ta đi vào trong Vân
Hải tiên cung thật.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK