Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 3 tháng 7 năm Nguyên Thủy thứ 4 triều Đại Luật, ngày hoàng đạo, hợp gả
cưới, hợp nạp tài, hợp khai trương, hợp động thổ, hợp an môn…
Lúc này, Lục Loạn Ly cũng đã trở về, ba vợ chồng họ và quần thần cả triều làm
một nghi thức long trọng, sau đó chính thức dời đô đến Vọng An.
Sở Hi Thanh ngự giá theo đường thủy, đi qua sông Thần Tú và kênh đào đến
Vọng An.
Chiếc ngự thuyền chở ba người Sở Hi Thanh là thu được từ Đại Ninh, trên dưới
chín tầng, dài chín dặm, rộng 90 trượng, một chiếc thuyền đã chiếm giữ gần nửa
đường sông. Hơn nữa trang trí hoa lệ, vàng son lộng lẫy.
Ngoài ra còn có hơn nghìn chiếc thuyền chiến bảo vệ chung quanh trước sau,
bên bờ có hơn 20 vạn cấm quân đi theo.
Thật ra mấy người Sở Hi Thanh chỉ cần vài hơi thở là có thể đi đến Vọng An.
Nhưng họ không thể không đần độn trong thuyền, yên tĩnh chờ đợi.
Đây là vì bách tính ven đường.
Thể hiện uy nghiêm, để chấn nhiếp lòng dân và chư hầu trong thiên hạ.
Thật ra cao thủ chân chính đều biết vợ chồng Sở Hi Thanh đáng sợ đến mức
nào, có chiến tích kinh người đến mức nào, nào ai dám có dị tâm?
Vấn đề là đám bách tính kia không hiểu những thứ này, bọn họ chỉ biết nhà ai
nhiều người, nhà ai nhiều đao cung thôi.
Khoảng 20 ngày sau, Sở Hi Thanh cuối cùng cũng đến Vọng An.
Khi Sở Vân Vân hộ thống Sở Hi Thanh đi đến chính điện trong hoàng cung là
Tử Thần điện, thì vẻ mặt của nàng có chút phức tạp.
Sở Hi Thanh còn đang nghĩ đến Vấn Tố Y, nghĩ thầm hôm nay là đại điển dời
đô, Tây cung hoàng hậu của mình lại không có mặt.
Cũng không biết Tố Y ở vực ngoại thế nào rồi?
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn cảm nhận được tâm trạng của Sở Vân Vân.
Hắn liếc mắt nhìn Sở Vân Vân, trong mắt chứa vẻ ân cần: “Hình như Vân Vân
có rất nhiều cảm khái?”
Sở Vân Vân hơi gật đầu, nhìn ngự tọa phía trên: “Ta đang nghĩ đến mười mấy
năm trước, Kiến Nguyên đế đã tiếp kiến ta ở đây. Sau lần gặp mặt đó, trên
đường hồi phủ thì Vũ Văn Bá đã mời ta đến trang viên ngoài thành của hắn.”
Khi đó, tòa cung điện này còn gọi là Chính Hòa điện.
Sau lần gặp mặt đó, nàng đã chết trận trong trang viên của Vũ Văn Bá.
Sở Vân Vân vẫn nhớ trận đại chiến đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nàng nắm chặt tay Sở Hi Thanh.
Nếu như không có Sở Phượng Ca, có lẽ nàng đã không tỉnh lại, dù tỉnh lại cũng
sẽ giống như Sở Mính bây giờ; nếu như không có Sở Hi Thanh, dù nàng khởi tử
hoàn sinh, cũng sẽ không thể đấu được Kiến Nguyên đế và Chập Long dưới sự
khống chế của Thần Bàn Nhược.
Vì vậy khi Kiến Nguyên đế bị Thổ Đức Tinh Quân kéo vào lòng đất, Sở Vân
Vân cũng không thấy một chút khoái ý khi báo thù nào.
Bởi vì nàng biết Kiến Nguyên đế thật ra chỉ là kẻ đáng thương bị người ta điều
khiển.
Mà nếu như bản thân mình không muốn ngày sau cũng bị người khác điều
khiển, vậy chỉ có thể cố gắng gia tăng lực lượng của bản thân.
Nàng tự hỏi không có trí tuệ khống chế thiên địa trong lòng bàn tay như Sở Hi
Thanh, thứ có thể dựa vào, cũng chỉ có đao thương trong tay.
Lục Loạn Ly đứng bên trái Lục Loạn Ly lại mỉm cười: “Chuyện cũ đã qua, có gì
phải cảm khái? Tên cẩu hoàng đế kia quả thực không xứng làm người! Đáng
đời! Vân Vân tỷ, hôm nay là ngày lành tháng tốt, chúng ta không cần nghĩ đến
hắn.”
Kể từ khi biết được thân thế của mình, nàng đã hận Kiến Nguyên đế đến tận
xương.
Lục Loạn Ly chỉ hận trong cơ thể mình lại có huyết mạch dơ bẩn của Kiến
Nguyên đế.
Ngày đó biết được Kiến Nguyên đế tử vong, nàng chỉ cảm thấy sảng khoái chưa
từng có.
Đối triều Đại Ninh diệt vong, nàng cũng không có chút quyến luyến nào.
Sở Hi Thanh thì lại nở nụ cười tiêu sái: “Đúng như Loạn Ly nói.”
Hắn kéo tay Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly, trực tiếp leo lên ngự tọa.
Nhưng khi Sở Hi Thanh ngồi xuống ngự tọa, chuẩn bị tiếp nhận quần thần làm
lẽ, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên tối tăm.
Sở Hi Thanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy vầng mặt trời rừng rực kia bỗng
nhiên thiếu mất một phần.
Quần thần trong điện lập tức xôn xao.
“Đây là nhật thực?”
“Thiên Cẩu Thôn Nhật?”
“Không phải Thiên Cẩu! Cái này không đúng, Khâm thiên giám đâu? Hôm nay
là giờ lành họ chọn cơ mà?”
“La Hán Tông, ngươi lại làm gì? Sao hôm nay lại có nhật thực?”
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra bốn đồng tử, ngưng thần nhìn bầu trời.
Sắc mặt của hắn dần dần nghiêm túc.
Thị lực của Sở Hi Thanh có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Hắn nhìn thấy ‘nhật nguyệt’ giữa bầu trời đang điên đảo.
Đây là Điên Đảo âm Dương chi pháp?
Thái âm – Nguyệt Hi và Thái Dương – Thái Hạo đang trao đổi lực lượng, điên
đảo phương vị.
Có thể thấy vòng ngoài mặt trời không ngừng phát sinh quang bạo đỏ thẫm.
Dương Thần – Thái Hạo rõ ràng là đang ra sức chống lại, nhưng quá trình Điên
Đảo âm Dương vẫn tiếp tục.
Hắn muốn chống lại không chỉ là âm Thần, mà còn cả Hư Thần – Xa Nguyên
và một đám Tổ thần.
Sở Hi Thanh lập tức hiểu ra, vì sao đám Tổ thần này lại không có động tình gì.
Hóa ra là an nội xong mới bài trừ ngoài, chỉ là quá trình này để hắn hơi bất ngờ.
Âm Thần thay thế Dương Thần, dù khiến lực lượng âm Thần tăng mạnh, nhưng
thực lực tổng hợp của hai hệ âm dương cũng vì thế mà giảm mạnh.
Âm Thần – Nguyệt Hi quá nửa còn phải trả giá đắt để thuyết phục các vị Tổ
thần.
Chỉ là, những người này lại ra tay với thời điểm hắn làm đại điển dời đô… thực
sự là hiểm ác.
Sở Hi Thanh lạnh lùng nói: “Truyền chỉ, ngày mai tuyên cáo thiên hạ, ngày Đại
Luật dời đô, Dương Thần ngã xuống, có thể thấy Đại Ninh diệt vong là ý trời.
Bắt đầu từ ngày mai, thái dương vô chủ, dân gian không được cung phụng và tế
tự Dương Thần, kẻ dám to gan làm trái, chém!”
Các thần đúng là không có ý tốt, ý đồ thay trời để lay động lòng dân Thần Châu.
Nhưng thiên tượng tốt hay xấu, thật ra phải xem người cầm quyền nói ra sao.
Hiện giờ, nhân tộc đoàn kết như một, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh
như thành đông, sẽ không có người dám trái thánh ý.
Sở Hi Thanh không biết là, tại âm Dương Hải, Thần Chân Như vừa ném một
con Tam Túc Kim Ô nho nhỏ về phía Thần thi của Thái Dương – Chúc Chiếu.
Ngày xưa, khi vùng thế giới này sơ sinh, khí Hỗn Độn trải qua năm trạng thái,
thái dịch, thái sơ, thái thủy, thái tố, thái cực… mãi đến lúc thái cực, thế giới này
vốn nên lấy hai khí âm dương để tạo hóa vạn vật trong thiên địa.
Lại do Thái Dương – Chúc Chiếu và Thái âm – U Huỳnh bất ngờ ngã xuống mà
rơi vào đình trệ, trải qua ngàn tỷ năm vẫn là một mảnh hồng mông như cũ.
Mãi đến khi Bàn Cổ sinh ra, nuốt và luyện hóa tinh hồn Tạo Hóa của Chúc
Chiếu và U Huỳnh, khai thiên tích địa, thúc đẩy thiên địa sinh ra.
Vì vậy Bàn Cổ tinh hồn do hai thần âm dương nắm giữ, thực ra là đến từ Chúc
Chiếu và U Huỳnh.
Thần Chân Như nhìn con Kim Ô nho nhỏ kia dung nhập vào trong thần thi của
Thái Dương – Chúc Chiếu, ánh mắt không khỏi sâu thăm thẳm.
Âm Thần cố nhiên đa mưu túc trí, nhưng mà chồng của nàng, Dương Thần –
Thái Hạo có thể xưng bá thiên địa 1200 vạn năm, há lại là kẻ ngu? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK