Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu, tuy rằng thực lực tăng lên là chuyện tốt, nhưng tiền đề
là phải bị thương, đúng là làm người ta đau đầu.
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua cũng chui ra từ cơ thể của hắn, nó ẩn nấp ở bên trong
vạt áo của Sở Hi Thanh, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, còn bất mãn mà kêu lên một
tiếng.
Chủ nhân của nó lại cố ý bị thương.
Vừa rồi, nó chuẩn bị hóa thành cương giáp, trợ giúp Sở Hi Thanh chống đỡ một
mâu kia!
Hơn nữa, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ, Sở Hi Thanh chỉ sự dụng Nhai Tí
đao ý của cả hai, chứ không hề dùng đến nó, điều này khiến cho tiểu Tóc Húi
Cua rất là bất mãn.
Cùng lúc đó, sáu người còn lại cũng đã đi đến trước người Sở Hi Thanh.
Bọn họ đều nhận được một bài học từ cái chết của đồng liêu, tất cả đều nhất trí
hành động, cùng tiến cùng lùi.
Sáu thanh binh khí của bọn họ đồng thời xuất hiện ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Nếu như là trước kia, Sở Hi Thanh cũng chỉ có thể lùi lại.
Hắn nhất định phải dụ dỗ đối phương truy kích, để cho bọn họ tách khỏi nhau,
rồi dùng không gian và khoảng cách để đổi lấy cơ hội ra tay.
Nhưng bây giờ thì. . .
Cực chiêu – Bát Phong Bất Động!
Song đao của Sở Hi Thanh vung lên, đao trấn bát phương.
Một thức cực chiêu này được xưng là, chỉ cần kẻ địch không quá tám người,
liền có thể bất động như núi.
Thật ra thì đây là một môn đao pháp có kỹ xảo mượn lực đả lực, mượn lực hóa
lực cao thâm.
Lấy sức của một người, đánh lại nhiều người, lại có thể kết hợp với Nhai Tí đao
ý của hắn.
Binh khí của bảy người va chạm với nhau, nhất thời nhấc lên một mảnh ánh
sáng trắng, những tiếng leng keng vang lên liên tục, đồng thời còn có một lượng
lớn tia lửa.
Nơi đó bị đao cương bao phủ, vách đá bốn phía đã xuất hiện vô số những vết
cắt nhỏ bé.
Sau tên Thiên hộ đều hiện lên vẻ âm lãnh, nội tâm lại cực kỳ uất ức.
Đao của Sở Hi Thanh quá nhanh, nhanh hơn bất cứ ai trong số họ.
Nhưng nếu chỉ có nhanh, thì vẫn không thể nào chống lại sáu người bọn họ liên
thủ.
Mỗi một đao của tên này đều có thể chuyển dời sức lực của một người khác lên
những người còn lại.
Chẳng khác gì bọn họ đang phải đối mặt với sức mạnh của hai người, khi nhiều
nhất thì còn phải đối mặt với sức mạnh của ba người trên một đao.
Điều này khiến cho sáu người không ngừng lảo đảo lùi về sau, bị đao của Sở Hi
Thanh đánh cho bay ngược ra mấy trượng, cũng không thể nào vây công cả
trước lẫn sau được.
Mà lúc này, còn có vô số mưa tên mang theo ngọn lửa rơi xuống từ trên không
trung.
Đó là thiếu nữ ở lối vào khe núi, nàng đang thao túng những mũi tên này từ xa.
Bởi vậy, nhìn qua thì như sáu người bọn họ liên thủ, nhưng thật ra thì người ra
tay với Sở Hi Thanh trong cùng một lúc, tuyệt đối không vượt quá hai người!
Lúc này, điều duy nhất khiến cho sáu tên Thiên hộ vui mừng chính là, Sở Hi
Thanh không có một thanh đao tốt.
Thanh Kinh Lôi Đao thất phẩm hạ kia của hắn còn có thể miễn cưỡng chống đỡ
được tần suất chém giết cường độ cao này, nhưng thanh Ma văn đao bên tay trái
của Sở Hi Thanh thì lại chỉ chống đỡ được ba mươi hiệp là cùng, thân đao sẽ
phải nứt toác, nhất định phải đổi đao!
Mà theo thời gian trôi qua, sắc mặt của Diêm Quá và Vân Khai Dương đã càng
ngày càng âm trầm.
Khóe môi Giả Đại Lực lại cong lên, ánh mắt càng ngày càng sáng rực.
Ba người bọn họ đều nhìn ra, mặc dù Sở Hi Thanh vẫn đang nằm ở thế hạ
phong, nhưng thế tiến công của sáu người kia đang bị hắn dẫn dắt, từ từ tách
rời!
Trình độ văn chương của Đổng Lâm Sơn cực cao, không cố tình khoe khoang
khoác lác.
Người này. . .công nhận là hắn có thể lấy một địch ngàn!
Tuy nhiên, đó là tương lai chứ không phải hiện tại!
“Đáng chết!”
Diêm Quá đã không thể đứng nhìn nữa, hắn nhảy từ trên vách đá cao hai mươi
trượng xuống, trực tiếp bay về phía Sở Hi Thanh.
“Lão Vân!”
Chấn Uy đô úy Vân Khai Dương cũng phản ứng, hắn biết nếu tiếp tục như vậy,
chỉ sợ mấy tên Thiên hộ bên dưới sẽ ngã trong tay Sở Hi Thanh.
Giả Đại Lực lại cười ha ha: “Các ngươi muốn cứu người? Vọng tưởng!”
Sở Hi Thanh đã chặn đứng tất cả quận quân, thậm chí còn giết một tên thất
phẩm rồi. Giả Đại Lực hắn lại không ngăn cản nổi hai tên lục phẩm hạ hay sao?
Cả người hắn bỗng nhiên bay nhào lên, tựa như một con gấu xông thẳng về phía
Diêm Quá.
Theo một tiếng nổ ầm ầm, bóng người của Diêm Quá bị hắn đẩy lùi về đến tận
mười trượng.
Giả Đại Lực thì lại không lùi một bước, trái lại còn tiến lên, một kiếm khóa lại
trường kích của Vân Khai Dương. Binh khí của hai người mang theo lực trùng
kích to lớn, làm cho cương lực vung tung tóe bên trong khe núi, đá vụn bay tán
loạn.
“Giả mỗ chưa nói sao? Nếu các ngươi muốn đi qua, thì phải bước qua thi thể
của ta. . .”
Ánh mắt Giả Đại Lực tràn đầy hưng phấn, khí thế dũng mãnh.
Cái khe núi chật hẹp này, rất thích hợp làm chiến trường của đệ tử Thiết Giáp
Môn như hắn.
Danh Sách Chương: