Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh không muốn cõng nồi, thế là chuẩn bị mở miệng giải thích, bỗng
nhiên lại thấy tầm mắt của mình có những bông pháo hoa nổ tung tóe lần nữa.
Sở Hi Thanh ngưng thần chú ý, hắn phát hiện cột danh vọng không có thay đổi
gì cả, vẫn cứ là cửu phẩm hạ (thật), nhưng không biết vì sao mà điểm võ đạo lại
từ 5 biến thành 11.
Sở Hi Thanh nhất thời trợn tròn mắt lên để nhìn.
Hắn không nghĩ ra nguyên do ở trong đó, nhưng hình như là cõng nồi cũng có
chỗ tốt?
Đúng vào lúc này, đám người ở chỗ cầu thang đã bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Bảo sao bọn họ lại kêu gào thảm thiết như vậy, tứ chi đều đứt gãy, không biết
còn sống hay không nữa?”
“Là tên này làm à? Không thể nào, một mình hắn có thể giải quyết nhiều người
như vậy sao?”
“Nơi này còn có ai ngoài hắn đâu? Người này tên là Sở Hi Thanh, có người nói
đao pháp của hắn đã đến trình độ cửu phẩm hạ, nhưng ta không ngờ hắn lại lợi
hại đến mức này.”
“Đây đúng là một kẻ hung hãn mà, nhắc đến mới nhớ, hôm qua tên này suýt
nữa chém đứt tay thiếu gia của Long gia.”
Tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi, một số người nhát gan còn không dám
nhìn thẳng vào ánh mắt của Sở Hi Thanh.
Chỉ có một võ sư mặt đen, lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn chằm chằm vào Sở
Hi Thanh: “Những người này là do ngươi đả thương? Ra tay cũng quá độc ác
rồi đấy!”
“Xin hỏi con mắt nào của giáo viên đã thấy ta ra tay đả thương người? Có bằng
chứng cụ thể nào không?”
Sở Hi Thanh nở nụ cười tiêu sái, vẻ mặt dửng dưng, không hề có một tia tôn
trọng: “Ta không biết là ai đã đả thương bọn họ, nhưng tốt nhất là giáo viên vẫn
mời Lâu chủ hoặc là mấy vị giáo đầu đến xem một chút đi, xem xem rốt cuộc là
có chuyện gì.”
Tuy rằng cõng nồi có chỗ tốt, nhưng hắn không muốn vô duyên vô cớ làm oan
đại đầu.
Tình huống nơi này, rõ ràng là không đúng lắm.
Có điều, hắn nhìn sắc mặt khác thường của mấy vị giáo viên đối diện, tựa như
là đang chột dạ và sợ hãi thứ gì đó
Sở Hi Thanh hơi suy nghĩ một chút, hắn liền hiểu nguyên do ở trong đó.
Mấy người này thật sự cho rằng hắn đã làm chuyện này.
Bọn họ lo lắng hắn làm lớn chuyện, sẽ liên lụy đến bọn họ.
Quán chủ Lôi Nguyên là Vô Tướng Thần Tông thả xuống đây để rèn luyện đệ
tử nội môn của võ quán, Lôi Nguyên một lòng một dạ chỉ muốn bồi dưỡng
được một ít nhân tài, trợ giúp hắn trở về tông môn và tiến lên một bước.
Nếu như Lôi Nguyên mà nghe thấy chuyện này, chắc chắn sẽ cực kỳ tức giận.
Tất cả những người nhận bạc của Long gia, một người cũng đừng hòng dễ chịu.
Còn về phần cái Long gia gì gì đó ở nội thành kia, trước mặt Vô Tướng Thần
Tông thì chỉ là mây bụi mà thôi.
Sắc mặt của tên võ sư mặt đen kia biến ảo không ngừng.
Chín người này không bị Sở Hi Thanh đả thương, thì có thể là ai?
Những gì người này nói, chỉ là ngụy biện mà thôi!
Trong khi đám võ sư giáo viên đang tiến thoái lưỡng nan, không biết làm như
thế nào cho phải, chợt cảm nhận được toàn bộ mặt đất và tòa lầu các này đều
đang chấn động kịch liệt.
Rất nhiều người đều không thể ổn định thân thể, cả đám ngã nhào xuống mặt
đất.
Vô số bụi đất và đá vụn từ trên trần nhà bóc ra rồi rơi xuống.
Sở Hi Thanh cũng suýt nữa thì đứng không vững mà ngã xuống, lúc này hắn
ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc mà nhìn lên trên đầu.
Chuyện gì thế này?
Lẽ nào là động đất?
. . .
Khi cả tòa Tàng Kinh Lâu đều bị lung lay dữ dội, Lý Đạo Quy đã bước lên bậc
thang cuối cùng ở trên tầng thứ mười hai của Tàng Kinh Lâu.
Tầng này cực kỳ trống trải, dài rộng đều đạt đến bảy mươi trượng, trong không
gian lại không có bất cứ vách tường nào để ngăn chia cả.
Tất cả bốn vách tường đều có các giá sách cao to bằng chất liệu gỗ, phía trên
chất đống các loại sách và quyển trục.
Nhưng ngay khi Lý Đạo Quy bước lên tầng này, tất cả các giá sách đều biến
thành tro bụi trong nháy mắt, trên vách tường bốn phía cũng xuất hiện các vết
chém rất sâu.
Một đám kiếm khí mạnh mẽ màu đỏ ngòm bay ra khỏi bay áo của Lý Đạo Quy,
bọn chúng đang điên cuồng giao phong với một luồng Cương nguyên dương
cương và hùng vĩ.
Vô sỗ kiếm khí tán loạn cắt chém bốn phía, Cương nguyên bị đánh nứt cũng dạt
ra chung quanh, quét ngang tất cả.
Nơi trung tâm nhất của tầng này, có một lão nhân tóc bạc, gương mặt già nua,
mặc áo bào trắng trôi nổi giữa không trung.
Tuy hắn đã tuổi già sức yếu, nhưng dáng người lại vô cùng cao to, nhìn từ trên
cao xuống nam tử mặc áo màu xanh của đệ tử, giữa mi tâm có một vết kiếm kia.
“Huyết Hải Phiêu Linh kiếm? Ngươi là Huyết Phong Kiếm - Lý Đạo Quy?”
Lão nhân mặc áo bào trắng nói với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, đồng thời còn
mang theo lửa giận: “Lá gan của ngươi thật lớn, đã bao giờ nghĩ đến hậu quả
hay chưa?”
Chương 18: Huyết Hải Phiêu Linh (2)
“Làm sao không biết?”
Lý Đạo Quy nghe vậy liền bật cười, ánh mắt của hắn kiệt ngạo bất tuân, ngẩng
đầu lên nói: “Không phải bị Vô Tướng Thần Tông các ngươi coi như kẻ thù
sao? Nhưng ta đã đến đây rồi, há lại biết sợ?”
Giờ phút này, toàn thân Lý Đạo Quy đều hóa thành một mảnh huyết sắc.
Vô số kiếm khí màu đỏ ngòm lập tức tụ tập lại thành một luồng, tạo thành một
thanh huyết kiếm khổng lồ, đánh thẳng đến trước mặt ông lão mặc áo bào trắng.
“Quả thực là coi trời bằng vung!” Ông lão mặc áo bào trắng lấy một cây phất
trần ở trong tay áo ra, vung tay lên đạp nát thanh huyết kiếm kia: “Mấy năm qua
ngươi cam nhập tà đạo, không chuyện ác nào không làm, nếu sư tôn của ngươi
còn trên đời, nhất định sẽ hổ thẹn vì ngươi.”
“Nếu ta không nhập Huyết hải, thì ta đã thành quỷ dưới đao của triều đình từ
mấy năm trước rồi.”
Lý Đạo Quy nở nụ cười khinh thường, trong mắt cũng hiện ra huyết ý: “Nói
nhảm ít thôi, lần này ta đến đây là vì những thứ mà Tần Mộc Ca đã để lại năm
xưa. Ngươi đưa tất cả bút ký và lời chú giải, Chân Ý Đồ của nàng cho ta, ta và
thủ hạ của ta sẽ thối lui khỏi đây ngay, sẽ không tổn hại một cọng cỏ nào ở nơi
này.”
Ông lão mặc áo bào trắng ngẩn người, vẻ mặt bối rối không rõ: “Ngươi đến đây
vì mấy thứ đó? Trong tòa lầu này này có vài bức Chân Ý Đồ của Tần Mộc Ca
đã vẽ khi còn nhỏ tuổi, nhưng chúng ta đáng giá để ngươi làm ra chuyện này
sao?”
Lý Đạo Quy bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng, lời nói ẩn chứa sát ý: “Đừng giả bộ
hồ đồ với ta! Sao ta lại để mấy bức Chân Ý Đồ của nàng vẽ khi còn bé chứ? Ta
muốn là Nghịch Thần Kỳ của Tần Mộc Ca!”
Sau khi nghe mấy lời này, sắc mặt của ông lão mặc áo bào trắng càng thêm kinh
ngạc, tựa như dở khóc dở cười.
Lý Đạo Quy tiếp tục nói: “Tần Mộc Ca mười tuổi tập võ, hai mươi tuổi mà
nguyên công đã bước vào nhất phẩm, một đời bất bại, xưng bá Bắc vực. Thành
tựu như vậy, quả thực là trước chưa từng có, sau cũng không ai bằng, đã không
phải là thiên phú có thể giải thích nữa rồi.”
“Có người kết luận, di bảo thượng cổ Nghịch Thần Kỳ đã rơi vào tay của Tần
Mộc Ca, thế gian chỉ có vật này là có thể nghịch thiên cải mệnh, cướp đoạt sự
thần kỳ của trời đất để tụ vào một thân. Nhưng Tần Mộc Ca chết rồi, Thiết Sơn
Tần thị đã phối hợp với cao thủ triều đình tìm kiếm tất cả di vật của nàng,
nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Nghịch Thần Kỳ.”
Ông lão mặc áo bào trắng lắc đầu: “Đầu tiên không nói đến chuyện Nghịch
Thần Kỳ có nằm trong tay Tần Mộc Ca hay không, dù thứ này có nằm trong tay
nằm, thì có liên quan gì đến võ quán Chính Dương của chúng ta? Khi nàng rời
khỏi võ quán Chính Dương để đến Vô Tướng Thần Tông, thì nàng mới chỉ 12
tuổi mà thôi. Từ đó về sau, cả đời Tần Mộc Ca đều không đặt chân lên nơi này.”
“Mới mười hai tuổi đã là võ tu lục phẩm!” Lý Đạo Quy cười lạnh: “Khi đó nàng
còn nhỏ tuổi, cho nên manh mối của Nghịch Thần Kỳ mới phải nằm ở đây. Nửa
tháng trước, thiên tử đã mời quốc sư tiêu hao tuổi thọ để bói một quẻ về tung
tích của Nghịch Thần Kỳ, quẻ đó nói rằng ‘Chớ coi cửa quan ải vững như thép,
hôm nay ta tất cất bước vượt qua’ . . .”
Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên hơi động, ánh mắt hiện ra một tia lệ ý: “Ngươi đang
kéo dài thời gian, muốn chờ người khác đến tương trợ ngươi? Nằm mơ!”
Thân thể Lý Đạo Quy bỗng nhiên trượt về phía trước, ngón tay chỉ về phía mi
tâm của ông lão mặc áo bào trắng.
Vô số kiếm khí màu đỏ ngòm tụ hội mà đến, tựa như những con cá bơi thẳng
đến, tạo thành một hình xoắn ốc.
Cơn bão cá huyết sắc kia xuyên thẳng về phía trước, khí thế kinh người.
Cương nguyên thuần dương ở trước người của ông lão mặc áo bào trắng đã vỡ
vụn thành từng mảnh, nhưng hắn không hoang mang chút nào, cương lực toàn
thân từ dương chuyển qua âm, sau đó vỗ một chưởng về phía trước.
Ngay sau đó, Lý Đạo Quy và những kiếm khí màu đỏ ngòm kia, tất cả đều bị
đông lại ở nơi ba thước phía trước. Bên ngoài cơ thể hắn có vô số hơi nước
ngưng tụ, rồi hóa thành băng.
Ông lão mặc áo bào trắng lại không có ý vui mừng, hắn bay ngước ra sau vài
bước, rút một thành nhuyễn kiếm ở trong tay áo ra, rồi tích trữ chân nguyên
toàn thân.
Hàn băng quanh người Lý Đạo Quy từ từ rạn nứt, vô số kiếm khí màu đỏ ngòm
lao ra ngoài.
Hắn khen ngợi một câu: “Đây là Dương Cực Nghịch âm chưởng mà Tần Mộc
Ca thường dùng trước khi đạt tứ phẩm, còn là võ học mà nàng tự sáng tạo nữa.
Ngươi học được từ trong tòa Tàng Kinh Lâu này sao? Nói cách khác, nàng mới
mười hai tuổi mà đã có thể tự nghĩ ra võ học tứ phẩm? Thật sự là quá tuyệt
vời.”
Ông lão mặc áo bào trắng thấy thế, không khỏi hít một hơi khí lạnh vào miệng.
Hắn thầm nghĩ, huyết hải của người này thật nồng nặc, lệ khí thật là mạnh. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK