Ngày xưa, thái tử điện hạ chết bởi chẫm tửu (rượu độc), thái tử phi cũng bị Kiến
Nguyên đế định tội và ban chết sau khi thái tử điện hạ và hoàng hậu chết được
hai tháng.
Lục Trầm vẫn còn nhớ lời dặn dò của thái tử phi khi ở trong thiên lao.
Lúc này Lục Nguyên mới bừng tỉnh: “Ngươi đang lo lắng có người mượn danh
nghĩa của Ly nhi để làm gì đó?”
Người khác cho rằng Lục Trầm thân là bộ hạ cũ của cố thái tử, lại vẫn luôn đối
kháng với Đại Ninh, khẳng định là thần tử trung thành đến chết với thái tử.
Hắn khẳng định là hi vọng Lục Loạn Ly có thể kế thừa danh phận của thái tử,
đem huyết mạch và hoàng thống của thái tử truyền thừa xuống.
Lục Nguyên lại biết huynh trưởng của mình chỉ đơn giản là báo thù cho đồng
liêu chết khổ và thái tử điện hạ thôi.
Hắn hận triều Đại Ninh và Kiến Nguyên đế đến thấu xương, há có thể quan tâm
hoàng thống Đại Ninh gì kia?
“Cái này rất rõ ràng.”
Lục Trầm hư nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra một vệt tức giận: “Lần này có người
lợi dụng Loạn Ly, Bọn họ muốn lấy Loạn Ly làm cờ xí, tụ tập những lão thần
của Đại Ninh, ta há có thể dung tha?”
Hắn nhìn Lục Loạn Ly vẫn đang thất thần mất tập trung ở phía trên, trong lòng
lại sinh ra vài phần lo lắng.
Lục Trầm nghĩ thầm, Ly nhi ngươi là con gái của cố thái tử, không sai.
Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, ngươi đều không liên quan gì với hoàng thất Đại
Ninh, không quan hệ gì với Kiến Nguyên đế.
Ngươi tuyệt đối không nên vì huyết mạch mà làm chuyện ngu xuẩn…
Ngươi chỉ có thể là con gái của ta, từ nhỏ đến lớn là như vậy, từ nay về sau cũng
là như vậy!
“Ta sẽ điều tra.”
Lục Nguyên suy ngẫm, rồi nghiêm túc gật đầu: “Huynh trưởng nói rất có lý,
chuyện này không phải chuyện tốt với Loạn Ly. Nhưng huynh trưởng không cần
lo lắng, Loạn Ly rất thông minh và nhanh trí.”
“Hơn nữa bệ hạ một người một đao của thế trấn áp thiên hạ, mặc kệ là đám
người kia có ý đồ gì, thì đều khó có thể thành công.”
Trong lòng hắn lại là sóng gió chập trùng.
Cố thái tử nhân hiếu, lại hiểu biết rộng rãi, đến nay vẫn có rất nhiều người hoài
niệm thái tử.
Lục Loạn Ly mà dùng danh nghĩa con gái cố thái nữ, huyết mạch hoàng thất
tiền triều, thì có thể dễ dàng nhận được sự ủng hộ của vô số tướng lãnh đã đầu
hàng, và lượng lớn văn sĩ, danh gia vọng tộc.
Nhưng mà như vậy cũng làm cho Đại Luật chia tách thành bốn thế lực.
Đại Luật vừa mới khai quốc, thì đã có dấu hiệu của tranh đấu đảng phái.
Cách anh em nhà họ Lục không đến mười bước, Băng Thành Phong Kiếm –
Trưởng Tôn Nhược Lam lại cúi đầu nhìn xuống.
Phó hậu, chiếm giữ Tây cung, tất cả lễ chế, nghi bằng hoàng hậu sao?
Nàng vẫn tương đối thỏa mãn với sắc phong của Sở Hi Thanh.
Ít nhất thì cũng không bạc đãi mẫu hậu của nàng.
‘Nghi bằng hoàng hậu’ đã là đủ rồi.
Trưởng Tôn Nhược Lam chưa từng vọng tưởng rằng mẫu hậu của mình có thể
thay thế Sở Vân Vân.
Điều này hiển nhiên là không thể nào.
Huống hồ tất cả mọi người của Cực Đông Băng Thành đều nợ Sở Vân Vân một
ân tình.
Con dân của Băng Thành được chính tay vị này sắp xếp an cư lạc nghiệp ở
Nghiêm Châu.
Tất cả vật tư, ruộng đất, vân vân… Sở Vân Vân đều đối xử bình đẳng, chưa bao
giờ bạc đãi.
Trưởng Tôn Nhược Lam cũng khá là kính phục với cách làm người và tính cách
của vị Trấn Bắc đại tướng quân này.
Không thể không thừa nhận, đối phương đúng là có phong thái và lòng dạ của
mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng Băng Phách Chiến Long – Thẩm Vân ở bên cạnh Trưởng Tôn Nhược
Lam lại suy tư nhìn bốn phía.
Vầng trán của hắn vẫn luôn ngậm lấy một vệt âu lo.
“Sao thế?”
Trưởng Tôn Nhược Lam phát hiện vẻ dị thường của hắn, thản nhiên nói:
“Ngươi đang sợ nội bộ lục đục? Cần gì phải vậy? Chúng ta cũng không muốn
tranh cái gì cả, chỉ cần thủ vững bản tâm của mình, có gì phải âu sầu?”
Thẩm Vân nhất thời kinh ngạc trước sự nhạy cảm của Trưởng Tôn Nhược Lam.
Hắn lại cười khổ nói: “Thời gian gần đây trong quân có vài lời đồn, có người
nói Cực Đông Băng Thành ta, binh mã ngàn vạn, thành chủ lại sắp phong thần.
Thành chủ đại nhân mới là chúng vọng sở quy, phải trở thành hoàng hậu mới
đúng. Còn có người hi vọng thành chủ có thể sinh cho bệ hạ một đứa con trai,
tương lai kế thừa triều đình.”
“Thậm chí còn có người nói, nếu như thành chủ không được, vậy thì có thể
chọn một nữ tử của Vấn thị để đưa vào cung, nói chung là có rất nhiều lời đồn
đại, ta cho rằng những lời đồn này đều có ý gây xích mích.”
Ánh mắt Trưởng Tôn Nhược Lam hơi co lại.
Nàng lập tức cười gằn: “Đúng là lòng gian không hết! Chuyện như vậy mà
ngươi còn muốn giấu diếm? Tự nhiên là báo cáo cho bệ hạ, để Xu Mật viện
đứng ra tra xét và xử lý!”
Thẩm Vân nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó lập tức gật đầu: “Chuyện này là sai
lầm của ta!”
Loại lời đồn phản loạn như như vậy, vừa mới hiện manh mối là phải dập tắt
ngay!
Bằng không đối với bộ hạ cũ của Băng Thành, đối với chính hắn thì đều không
phải chuyện tốt.
Cùng lúc đó, Thẩm Vân cũng âm thầm lạnh lẽo, hắn cảm giác được một cơn
sóng ngầm đang đánh thẳng về phía bọn họ.
Danh Sách Chương: