Long Ung không khỏi nghĩ đến việc Tiếu Hồng Trần đích thân đến đây bái
phỏng mình, còn cả tin phù của lão tổ Tần Phụng Tiên của Tần gia, ánh mắt của
hắn lại trở nên lạnh lùng như băng.
Hắn chờ thêm một lát, mãi đến khi âm thanh trong lều nhỏ hơn một chút, lúc
này mới vỗ bàn một cái.
Long Uy vỗ tận mười bảy mười tám cái, mới khiến cho mọi người yên lặng.
“Đều là tướng lãnh triều đình, nghị sự lại cãi vã như đám trẻ con, còn ra thể
thống gì nữa? Các ngươi coi quân lệnh của Long mỗ như gió thổi bên tai?”
Ánh mắt Long Ung lạnh lùng đảo qua mọi người trong lều: “Mấy người ồn ào
nhất và ra tay đánh người, tất cả đều ném ra ngoài ra cho, xử lý theo quân
pháp.”
Chờ đến khi mấy tướng lãnh kia bị kéo ra ngoài, Long Ung lại khẽ mỉm cười,
nhìn vị quan tướng trẻ tuổi ngồi bên tay trái của mình: “Tần Nguyên tham
tướng, ngươi nói xem, ngươi nghĩ thế nào?”
Đó là Tần Nguyên, tham tướng dưới trướng hắn.
Người này xuất thân Thiết Sơn Tần thị, là tộc nhân của chi khá gần với Tần gia,
nhậm chức tham tướng trong ‘Thắng Tiệp quân’.
Thắng Tiệp quân vốn là biên quân hạng hai ở U Châu, phụ trách phòng ngực
phía đông Cực Châu.
‘Thắng Tiệp quân’ vốn chỉ có 7 vạn quân mã, sau khi Tần Mộc Ca quét sạch Cự
linh ở Cực Châu, lại quét ngang hai châu Băng và Tuyệt. Đã rút một lượng lớn
biên quân ở U Châu lên đây, binh mã của ‘Thắng Tiệp quân’ cũng mở rộng lên
đến khoảng 20 vạn.
Mà Tần Nguyên này còn trẻ tuổi, chỉ mới 30 mà thôi, cũng đã là một trong năm
vị tham tướng của ‘Thắng Tiệp quân’, thống lĩnh bốn cái Vạn hộ.
Tần Nguyên cũng không khách khí, hắn đứng dậy ôm quyền nói: “Chư vị, tổng
soái điện hạ không chỉ là đích mạch của Tần gia ta, mà còn là đường tỷ(chị họ)
của Tần Nguyên ta, là gia chủ của Thiết Sơn Tần thị! Nàng muốn nắm giữ binh
quyền của Thiết Sơn Tần thị, Tần Nguyên ta tuyệt đối ủng hộ.”
“Nhưng mà triều đình có pháp độ, chúng ta cũng phải nghĩ cho triều đình. Bốn
châu bắc địa chúng ta không thể không có triều đình ủng hộ. Vì vậy sau khi
tổng soái điện hạ trở về, vẫn phải xin triều đình sắc phong, nhậm chức An Bắc
đại tướng quân gia truyền của Thiết Sơn Tần thị ta. Đây cũng là vì đại cục của
bắc địa, vì thiên hạ thái bình.”
Hắn mỉm cười với mọi người: “Đây cũng là ý của chư vị tộc lão Tần gia ta, như
vậy có thể danh chính ngôn thuận, tất cả mọi người đều an bình.”
Hắn vừa nói xong, toàn bộ lều đều yên tĩnh như tờ.
Có mấy người hiện ra ý cười, vẻ mặt vui mừng không thôi.
Mấy người thì cay mày, hai mặt nhìn nhau. Trong lòng cảm thấy không đúng,
nhưng lại nhất thời không nghĩ ra là không đúng ở đâu.
Tần Nguyên nói kín kẽ không một lỗ hổng, để bọn họ không phản bác được.
Nhưng chỉ một cái hô hấp sau, lại có người cười lạnh nói: “Hay cho thiên hạ
thái bình, hay cho câu danh chính ngôn thuận! Nhưng mà việc hoàng đế lão nhị
hại chết tổng soái thì sao? Cứ bỏ qua như vậy? Chỉ sợ tổng soái đại nhân không
chịu giảng hòa.”
“Việc này thì ta không rõ ràng.” Vẻ mặt Tần Nguyên tự nhiên, đáp lại: “Theo ta
được biết, tông chủ Lý Trường Sinh từng vì việc này mà chất vấn bệ hạ, đến
nay vẫn không có người biết bệ hạ trả lời thế nào, nhưng tông chủ Lý Trường
Sinh lại chưa từng trách tội bệ hạ, chứng tỏ lời đồn này quá nửa là giả dối
không có thật.”
Sau đó Tần Nguyên lại than khẽ, vẻ mặt trách trời thương dân: “Hơn nữa chúng
ta sắp chinh phạt Nghiêm Châu, cuộc chiến Nghiêm Châu này, không chỉ ảnh
hưởng đến mấy trăm triệu bách tính ở bắc địa, mà còn quyết định hưng suy của
nhân tộc ta. Dù đường tỷ có ủy khuất gì, cũng chỉ có thể xin nàng lấy đại cục
làm trọng, chịu uất ức một hai. Tổng soái và bệ hạ là ân oán cá nhân, không
ngại chờ chiến sự phương bắc ổn định rồi tính toán cũng không muộn.”
“Chư vị, ta là đường đệ của tổng soái, há có thể làm ngơ với thù hận của tổng
soái? Nhưng loại chuyện như tạo phản này, chúng nói miệng thì dễ, nhưng thực
tế lại liên lụy đến tính mạng của người nhà chư vị, của cả gia tộc của chư vị,
nhất định phải cân nhắc nhiều hơn. Với lại, nhân tộc ta lại tự giết lẫn nhau,
không biết bao nhiêu bách tính sẽ phải chết khổ, trôi giạt khắp nơi.”
Long Ung nghe đến đây, khóe môi không khỏi cong lên vì vui mừng.
Năng lực lĩnh quân và võ đạo của Tần Nguyên là hạng bét trong năm tham
tướng, nhưng người này có một cái miệng rất tốt, câu nào cũng nói trúng nỗi
lòng của hắn.
“Chư vị!”
Long Ung thấy đám tướng lãnh lâm vào trầm tư, định tiếp tục thao túng lòng
người, thuyết phục chư tướng ở trong lều.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng hoan hô như biển gầm truyền vào
trong quân trướng.
Tiếng hoan hô đó truyền đến từ mấy dặm, bắt đầu còn không to, nhưng dần dần
lại bắt đầu đinh tai nhức óc.
Do sóng âm quá kinh khủng, thậm chí khiến cho mặt đất rung chuyển.
Long Ung biến sắc mặt.
Là Bá Võ Vương sao? Nàng đến nhanh thật!
Long Ung không kịp suy nghĩ, vội vàng đi ra ngoài lều.
Đám tướng lãnh trong lều cũng dồn dập đứng lên, đi theo Long Ung ra ngoài.
Danh Sách Chương: