Cùng lúc đó, bên trong quận thành Yến An, U Châu.
Sở Mính đội đấu bồng che mặt, mặc áo choàng đen, che phủ toàn bộ thân thể.
Nàng lặng lẽ hành tẩu trong mưa, pháp khí trên người không chỉ che giấu thân
thể của nàng, mà còn xóa hết tất cả dấu vết nơi nàng đi qua.
Không lâu sau, nàng lọt vào một hẻm nhỏ, đi vào cửa sau của một tiệm cầm đồ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà nhất định bắt ta đến nơi này?”
Sở Mính vừa vào cửa đã bất mãn nói: “Sau khi bắt đầu tu luyện Thần Ý Xúc Tử
Đao, các ngươi không biết người của Thiên Thính viện nhìn chằm chằm vào ta
như thế nào sao. Hiện giờ, Vô Tướng thần tông đã là địch của triều đình, sao ta
dám liên hệ với các ngươi…”
Nàng vừa đi vừa phát tiết về phía ông chủ hiệu cầm đồ.
Sau khi Sở Mính tiến vào trong phòng, thì vẻ mặt hơi ngẩn ra, không thể tin nổi
nhìn bóng người ngồi bên cạnh bàn cửa sổ.
“Bệ hạ?”
Đó chính là cậu của nàng… là đương kim thiên tử Kiến Nguyên đế.
Vị thiên tử Đại Ninh này lại chạy đến U Châu!
Nàng hơi ngẩn ngơ, sau đó mới phản ứng kịp, cuống quít quỳ xuống hành lễ.
Kiến Nguyên đế thì lại khẽ mỉm cười, tiện tay phất tay áo một cái, khiến Sở
Mính không thể quỳ xuống.
“Đứng lên đi! Nơi này không phải triều đình, cậu cháu chúng ta có thể thoải mái
một chút.”
Sở MÍnh lại nghi ngờ không thôi, đứng lên hỏi: “Tại sao bệ hạ lại đích thân đến
U Châu? Vô Tướng thần tông thăm căn cố đế ở U Châu, Tần Mộc Ca một tay
che trời tại bắc vực. Chẳng may bệ hạ bại lộ, chỉ sợ sẽ có việc bất trắc.”
“Bất trắc?” Kiến Nguyên đế vừa cười vừa tự rót cho mình một chén rượu: “U
Châu cũng là đất của Đại Ninh, trẫm không thể đến quận thành của mình sao?”
Sở Mính yên lặng không nói gì.
Bệ hạ không tự hiểu sao?
Tần Mộc Ca và Sở Hi Thanh đã dựng cờ tạo phản mấy tháng, quận trưởng cũng
đã bị thay đổi.
Hơn nữa, từ khi Tần Mộc Ca đánh vào Nghiêm Châu, đại thắng ở núi Ô Kim,
thì uy vọng của vị này lại đạt đến đỉnh phong một lần nữa.
Bây giờ toàn bộ lòng người U Châu này, đều hướng về đôi phu thê kia.
Tất cả quan chức và tướng lãnh đều một lòng một dạ đi theo Tần Mộc Ca tạo
phản, muốn lật tung Đại Ninh, đạp đổ quyền quý.
“Yên tâm, hiện giờ đã không phải là hai năm trước. Chỉ là Tần Mộc Ca, và Vô
Tướng thần tông kia thì không làm gì được trẫm.”
Vẻ mặt Kiến Nguyên đế đầy tự phụ, ánh mắt bễ nghễ.
Hắn cầm chén rượu lên, nghiêng đầu nhìn Sở Mính: “Nghe nói ngươi đã đổi
Thần Ý Đao Tâm, giờ đang tu luyện?”
“Vâng!” Sở Mính hơi rùng mình, nàng cung kính cúi đầu, không để cho Kiến
Nguyên đế nhìn thấy vẻ mặt của nàng: “Những ngày gần đây thần có tiến bộ rất
lớn, dự tính là sẽ luyện được trong vòng ba tháng.”
Thật ra hai tháng là được, nhưng nàng tự nhiên không nói như vậy.
Kiến Nguyên đế nghe thế thì lại như cười như không: “Có thể sao chép cho
trẫm không?”
Sở Mính thầm nói ‘quả nhiên’, nàng nói với vẻ khổ sở: “Bệ hạ! Cũng không
phải là Sở Mính không muốn. Mà trước khi học Thần Ý Đao Tâm, Vô Tướng
thần tông đã bắt ta ký kết Thần khế. Cái Thần khế này không có bất kỳ lỗ thủng
nào, chỉ cần ta viết một chữ, liền sẽ quên hết sạch sẽ.”
Dù không có Thần khế, nàng cũng sẽ không sao chép.
Nàng cũng không phải kẻ ngu, có thêm vài người tu luyện Thần Ý Đao Tâm,
như vậy giá trị của Sở Mính nàng ở đâu? Bồi dưỡng người cạnh tranh và tranh
đoạt tài nguyên với nàng sao?
Ngày xưa, khi Tần Tịch Nhan được triều đình ủng hộ, thì Sở Mính đã ăn đủ đau
khổ rồi.
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì than thở một tiếng: “Trẫm cũng đã có dự liệu với
việc này rồi. Đáng tiếc, môn đao quyết này của Vô Tướng thần tông, vốn là võ
đạo vô địch trên sa trường. Dù chỉ một hai người học được, thì cũng có thể càn
quét Bắc Cương, trấn áp Cự linh. Vô Tướng thần tông lại bào hàm thiên kiến bè
phái, bo bo giữ mình. Đáng tiếc, đáng ghét, cũng đáng trách!”
Sau đó, hắn hơi phất tay áo: “Hồng Trần, đưa thứ đó cho nàng!”
Tiếu Hồng Trần vẫn đứng ở sau lưng Kiến Nguyên đế.
Hắn nghe vậy thì cầm một cái khay đến trước người Sở Mính.
Sở Mính nhìn một đồng bình sứ ở trên khay, vẻ mặt nhất thời kinh ngạc không
thôi: “Bệ hạ, xin hỏi đây là?”
“Ngươi nên cảm kích bệ hạ!”
Tiếu Hồng Trần lạnh lùng nói: “Đây là một viên ‘Bát chuyển Đại La Đan’, năm
viên ‘Cửu Khiếu Minh Tâm Đam’, mười viên ‘Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan’,
20 viên ‘Thông Thiên Súc Nguyên Đan’. Còn có một viên ‘Võ Ý hồn thạch’,
chính là do Ty lễ giám chưởng ấn Tần Lễ của 400 năm trước để lại.”
“Thứ này chính là phương pháp học cấp tốc của đại nội, nó có thể giúp ngươi
thu hoạch được tất cả kinh nghiệm võ đạo, dùng thời gian ngắn nhất để nắm giữ
võ ý của cấp độ nhất phẩm.”
Kiến Nguyên đế thì lại cười nói: “Thứ này có thể giúp ngươi vào nhất phẩm
trong vòng ba tháng. Ngoài ra, triều đình còn có thể giúp ngươi lấy tất cả bí
dược từ tam phẩm đến nhất phẩm.”
Sở Mính nghe vậy thì chấn động và vui mừng, sau đó lại biến sắc mặt: “Bệ hạ!
Bây giờ thần bị Thần khế hạn chế, không thể làm việc đối địch với Vô Tướng
thần tông.”
Danh Sách Chương: