Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt lại, trong con ngươi hiện lên một tia kinh
ngạc: “Bắc Thần?”
Đây là một môn thiên phú Thần giai, cũng được là Đế Tinh, là huyết mạch loại
tinh tú tôn quý nhất trên thế gian bây giờ.
Theo truyền thuyết, vì sao trên trời lấy bắc cực làm trung tâm, người chấp
chưởng Bắc Thần, liền có thể làm ‘Tinh Thần chi chủ’, Hoàng Thiên thượng đế,
có thể chúa tế vạn vật vũ trụ, thay thế thương thiên!
Sở Hi Thanh không khỏi ‘chậc’ một tiếng, từ bỏ ý định tiếp tục tiêu hao chân
nguyên của Thủy Như Ca.
Quả nhiên, người đứng trong hàng ‘thánh truyền’, không một kẻ nào là đơn
giản.
Sở Hi Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, có chân nguyên vô cùng vô tận.
Thủy Như Ca cũng có thể lấy lực lượng từ các vì sao trên trời, khả năng chiến
đấu lâu dài cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Cấp thánh truyền lại có khí huyết và chân nguyên lâu dài, đủ để khiến cho đại
đa số võ tu rơi vào tuyệt vọng, chỉ là so với Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, thì
vẫn kém hơn vài trù.
Sở Hi Thanh lại nhìn Huyết Nhai huyễn giới trên tay mình, hắn phát hiện chiếc
nhẫn này đột nhiên nứt ra thêm một chút.
Sở Hi Thanh liền cầm song đôi, cười tủm tỉm nhìn nhau với Thủy Như Ca: “Ta
đã thấy kiếm pháp của Tử Mi Thiên Quân rồi. Đao của ta, ngươi cũng đã thấy
rồi, không bằng dừng lại ở đây đi, ngươi thấy thế nào?”
Nếu như đánh tiếp, hắn tất phải dùng một vài lá bài tẩy.
Đây chỉ là luận bàn chứ không phải tranh đấu chém giết, Sở Hi Thanh không
muốn bại lộ lá bài tẩy của mình ở trước mặt mọi người.
Hơn nữa Huyết Nhai huyễn giới cũng không chống đỡ được bao lâu.
Sở Hi Thanh sử dụng các nhiều lực lượng, chiếc nhẫn này vỡ vụn càng nhanh.
Lông mày tím của Thủy Như Ca nhướng lên, sau đó cũng sảng khoái thu kiếm
vào vỏ: “Đang có ý đó, Vô Cực Trảm của Sở hunh để ta nhìn mà than thở, cũng
giúp ta rất nhiều! Vô Cực Đao Quân, danh bất hư truyền, Thủy Như Ca bội
phục!”
Hắn cũng không muốn đánh tiếp.
Thủy Như Ca cũng không có nắm chắc sẽ chiến thắng.
Hắn còn chưa sử dụng một ít thủ đoạn.
Nhưng là một võ tu, không thể nào thể hiện tất cả thủ đoạn của mình cho người
khác xem được.
Hắn đã nhìn thấy đao của Sở Hi Thanh, Vô Cực Trảm của Sở Hi Thanh.
Cũng biết người này có tư cách thay thế hắn, trở thành Thanh Vân Thiên Quân,
như vậy là đủ rồi.
Nhưng khi đám võ tu ở phía xa xa nghe thấy lời nói của hai người, tất cả không
khỏi phát ra những tiếng kêu rên.
Đại đa số người trong số họ đều đặt cược vào Thủy Như Ca, chỉ có một bộ phận
cực nhỏ là đặt cược hai người hòa nhau.
Coi trọng Sở Hi Thanh thì lại ít mà lại càng ít.
Lúc này, hai người đều không muốn đánh nữa, có nghĩa là tiền của bọn họ đã
trôi theo dòng nước.
Tông Tam Bình đang lơ lửng trên không trung cũng sững sờ.
Vị tiểu sư đệ này lại có thể đánh ngang tay với Thủy Như Ca?
Cuộc chiến của hai người thế mà lại có kết quả hòa?
Năm mươi vạn lượng bạc của mình liền trôi theo dòng nước rồi?
Tông Tam Bình lập tức nghĩ đến, mình còn đặt hai mươi vạn lượng vào kết quả
hòa.
Dân cờ bạc cao minh phải biết chia sẻ nguy hiểm.
Tính theo tỷ lệ 1:3,5, thì lần này hắn vẫn hòa vốn.
Tông Tam Bình nhất thời cảm thấy đau đầu.
Hắn tu hành bí pháp khí vận, cần phải chiến thắng mười lần hoặc là thua ba
mươi lần khi chơi cờ, đánh cược và đấu rượu.
Chỉ đến khi hoàn thành nghi thức của bí pháp này, thì hắn mới có thể tu luyện bí
pháp nắm giữ cây cân khí vận, đánh vỡ vòng tròn vận mệnh.
Lần này lại thất bại. . .
Sau đó, Tông Tam Bình lại nhìn về phía Kiếm Tàng Phong với ánh mắt phức
tạp.
Kiếm Tàng Phong thì lại nhìn nhau với Tông Tam Bình như không có chuyện gì
xảy ra: “Nhờ phúc của sư huynh, sư đệ kiếm được một khoản nhỏ.”
Tông Tam Bình hừ một tiếng, phất tay áo lắc mình rời đi.
Kiếm Tàng Phong thì lại liếc mắt nhìn về phía đoàn người ở xa xa, nhìn về phía
khuôn mặt ngay ngắn chỉnh tề và đỏ lừ kia.
Hắn nghĩ thầm, không biết tên gian thương này kiếm được bao nhiêu?
Bàn cược to nhất khẳng định là Độ Chi viện.
Chung quanh đây cũng chỉ có Độ Chi viện của Vô Tướng thần tông mới có thể
tiếp nhận bàn cược cao đến mấy ngàn vạn lượng vàng.
Người khác không biết thực lực chân chính của Sở Hi Thanh, sư tôn Lý Trường
Sinh của hắn thì lại không thể không biết.
Nhưng trừ Độ Chi viện ra, Kiếm Tàng Phong còn biết tên gian thương Phương
Bất Viên kia còn dùng tỷ lệ kèo kếch xù để lừa một ít võ tu vào cuộc.
Trên mặt đất, Hổ Khiếu Long Đằng – Long Hắc Hổ thì lại nhìn vào Sở Hi
Thanh ở trên bầu trời với ánh mắt ngơ ngác: “Đây thật sự là tuyệt đại thiên
kiêu! Người này không chết, dù sau này hắn không tu luyện được Nhai Tí Đao,
thì cũng sẽ trở thành đại họa của triều đình và Kinh Tây Sở thị.”
Hắn quay đầu lại, muốn nói chuyện với Sở Mính, lại phát hiện tiểu thư nhà
mình đã rời đi từ lâu.
Danh Sách Chương: